Cái vòng luẩn quẩn

Có một thầy giáo trong trường đại học đã từng đứng trên bục giảng nói với gần trăm sinh viên, trong đó có ta rằng: “Sống để làm gì? Sống có phải là chạy vào trong cái vòng luẩn quẩn của cuộc đời mà chính chúng ta tạo ra?”

Để diễn đạt ý tứ trong câu nói đó, thầy nói tiếp:

-  “Ta sống để làm gì?

-  Ta sống để kiếm thật nhiều tiền.

-  Kiếm thật nhiều tiền để làm gì?

-  Kiếm thật nhiều tiền để ăn ở cho sướng.

-  Kiếm thật nhiều tiền để mua xe xịn đi cho sướng.

-  Kiếm thật nhiều tiền để có bạn gái đẹp yêu cho sướng.

-  Ăn ở cho sướng để làm gì?

-  Đi xe xịn để làm gì?

-  Bạn gái đẹp để làm gì?

-  Để kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.

-  Kiếm nhiều tiền hơn nữa để làm gì?

-  Lại để ăn ở cho sướng.

-  Lại để có được nhiều cái khác nữa cho sướng.

-  Sướng để làm gì tiếp?

-  Sướng lại để kiếm thật nhiều tiền nữa.

-  Rồi ta vô tình bị đẩy vào cái vòng luẩn quẩn mà mãi mãi không thoát ra được.”

Khi thầy nói tới đây, ta giật mình và thấy được sự lợi hại của “cái vòng luẩn quẩn”. Nhưng lúc đó, và có thể là bây giờ ta chưa hiểu biết được hết cái vòng luẩn quẩn đó tại sao lại khiến con người ta chìm đắm trong đó như một điều hiển nhiên mà mỗi người đều phải thế.

Đến bây giờ, nhìn những sự việc và con người xung quanh, ta lại hiểu thêm một chút về “cái vòng luẩn quẩn” đó.

Trong ta, tồn tại “thất tình lục dục”. Chính bởi vì có thất tình lục dục mà ta bị hút vào trong cái vòng luẩn quẩn đó.

Vì ta mong muốn tìm thấy vị ngọt – cái vị làm ta thấy một chút thỏa mãn. Một chút thỏa mãn đó lại mang lại cho ta vị ngọt. Mà ta không bao giờ biết thỏa mãn bao nhiêu cho đủ, ngọt bao nhiêu cho vừa nên ta lại tiếp tục tìm kiếm nó. Ta không thích vị đắng, vì chỉ một chút đắng cay thôi cũng làm ta thấy như tất cả sụp đổ. Chỉ một chút đắng cay thôi ta cũng để hết tâm tư và trí óc để suy nghĩ và nó lấn át gần như tất cả. Rồi ta lại luẩn quẩn.

Cái công cuộc tìm kiếm vị ngọt trong cuộc đời có thể làm cho ta vui vẻ, hạnh phúc nhưng cũng làm ta đau khổ và tuyệt vọng.

Ta vui khi vị ngọt đến với ta, ta tận hưởng được nó. Như khi ta có được người yêu đẹp, có được công việc tốt và kiếm được nhiều tiền, có được danh tiếng trong xã hội… Những điều này thật to lớn và đẹp đẽ trong tâm tưởng của ta, đến mức ta bị chúng che mờ đi đôi mắt mà vô tình không thấy những thứ khác liên quan tới ta, những thứ không phải chỉ là vị ngọt.

Nhưng khi cuộc sống không như ý muốn vì những lý do khách quan hay chủ quan, chỉ một chút vị đắng thôi cũng làm ta buồn khổ, than vãn và oán trách. Ta tuyệt vọng khi mất đi người yêu. Ta buồn chán khi không có được công việc và không có thu nhập cao, ta cảm thấy kém cỏi và bất tài khi không có tiếng nói… Ta bị một chút đắng đó làm quên đi những vị ngọt khác trong cuộc đời.

Ta giờ đây đã biết được rằng, muốn tránh được cái vòng luẩn quẩn đó thì không được để một điều gì đó là tất cả. Không thể đem niềm vui, hạnh phúc trong cuộc đời mà gắn với một điều gì đó và một điều gì đó nếu có mang lại sự đau buồn thì nó cũng chỉ là một nỗi buồn. Ta biết được rằng mất đi người con gái đã từng yêu không phải là mất đi người mình cần yêu trong cuộc đời, không có nghĩa là mất đi tình yêu. Vì tình yêu không phải chỉ là tình yêu nam nữ và càng không phải là chỉ yêu một người con gái. Không có được công việc và thành công ở hiện tại không phải là cả đời ta không có thành công. Hiện tại ta là một người tầm thường trong xã hội không có nghĩa ta tầm thường vời tất cả mọi người, vì chắc chắn răng ít nhất ta nhận được sự coi trọng bởi một ai đó và cũng không chắc chắn là cả đời ta sẽ tầm thường như vậy… Và tất cả những điều đó đều có trường hợp ngược lại.

Câu cuối cùng mà người thầy đó nói về cái vòng luẩn quẩn đó là: “Các bạn nên tìm niềm vui sướng từ những thứ thật đơn giản và cảm nhận nó. Sống như vậy đó!”  Đúng là chỉ cần đơn giản như vậy thôi, cứ sống một cách tự do tự tại về tâm hồn lẫn thể xác. Ta cần bỏ đi những điều làm ta cảm thấy gò bó, cần làm những gì ta muốn và ta không được để cuộc đời sắp xếp ta. Như vậy đó!

Nhưng ta biết và hiểu thêm về cái vòng luẩn quẩn đó như vậy, nhưng ta có thật sự thoát ra được chưa? Điều này ta thực sự không biết!

Previous Post
Next Post