Nếu một mai ta qua đời…

Níu trong tay một vạt nắng, mỗi người đều rong ruổi theo bước thời gian từ khi sinh ra đến tận cuối đời. Ai cũng sống giữa bon chen, mỏi mệt và những niềm vui ít ỏi, thế rồi, vẫn tự huyễn hoặc mình, huyễn hoặc đời rằng “mọi thứ sẽ ổn thôi! Hãy cứ yêu lấy cuộc đời này!”

Suốt những năm tháng tuổi trẻ, ta đặt ra cho mình biết bao nhiêu lý tưởng, hoài bão để rồi lại thất bại trong khoảng một phần trăm hy vọng. Gọi tên thần may mắn là một kẻ tàn nhẫn, khi mà xung quanh ta được mấy kẻ dễ dàng thành công, còn lại là vô số con người vất vưỡng, vẫn loay hoay không thoát ra khỏi cơn mộng mị của chính mình. Cũng không ít lần nỗi tuyệt vọng dâng lên cực điểm, ta lại muốn buông tay bỏ rơi cuộc sống, bỏ rơi linh hồn trong ta lạc lối suốt những nấc thang đơn độc.

Từng giây phút nán lại trên thế gian, ta buộc phải chứng kiến thêm nhiều điều bất hạnh, lại phải đối mặt với những bất an và buồn bã. Khi tình thương giữa người với người ngày càng mỏng manh và khiếm khuyết, ta chán chường những gương mặt giả tạo và nụ cười khuôn mẫu, chợt ước ao rằng mình có thế biến mất khỏi chốn thị phi và đầy cạm bẫy này…

Từ những giọt nước mắt vì xúc động, vì đau khổ, ta khoác lên mình chiếc mặt nạ của sự thờ ơ và lạnh nhạt. Dần dà, ta quen với việc cứ sống sao cho hết một đời, dù là bằng cách này hay cách khác…

Vậy thì sẽ ra sao, nếu một mai ta đột nhiên qua đời, theo tiếng gọi của đấng tạo hóa dành cho một kẻ đã cạn duyên với kiếp người?

Đó là một ngày ta thấy mình như lướt giữa không trung, nhìn giọt nước mắt của người thân yêu, chợt nhận ra bản thân mình rất muốn dỗ dành mà chẳng thể chạm tay vào để an ủi.

Đó là một ngày sự sống bỏ ta đi khi ta chỉ vừa kịp nhận ra mình khao khát nó như thế nào. Ta còn muốn sống chỉ vì sợ hãi cái chết; bởi ta hiểu rằng thất bại và nỗi buồn chỉ là những thứ nhỏ nhặt khi đặt giữa cái chết đầy hoài nghi và u ám.

Đó là một ngày ta thấy tuổi thanh xuân và sự sống cũng vô tình giống thời gian khi theo chân nó đến cuối cùng chỉ là những hơi thở mỏng manh và yếu ớt! Lý tưởng, ước mơ, khát vọng thành hiện thực hay không cũng chẳng còn ý nghĩa. Tồn tại trong ta duy nhất chỉ có một ao ước muốn sống, sống để còn được tiếp tục cố gắng, sống để còn tiếp tục yêu thương và được yêu thương.

Đó là một ngày ta bất giác nhận ra mình đã học được cách tha thứ. Tha thứ cho bản thân, tha thứ cho người


Tha thứ cho đời khi quá nhiều bấp bênh sóng gió!

Vậy thì sẽ ra sao nếu một mai ta qua đời?

Không ai khước từ được lời mời của thần chết. Nhưng có lẽ, bất cứ người nào cũng đều có thể sống những tháng năm trải dài bằng nhiệt huyết và dòng máu nóng chảy trong tâm hồn để khi đối mặt với cái chết, ta có thể thanh thản mà mỉm cười ra đi.

Ta sẽ thôi toan tính và sân si với đời, khi trong tim ta chỉ có chỗ cho yêu thương và những khoan thai trầm bổng.

Ta sẽ thôi nuôi bên giấc mơ những khắc khoải hoang mang về tương lai khi cuối cùng ta hiểu rằng con người đều trở thành cát bụi.

Những nơi đó, những câu nói, những gương mặt xa lạ và thân quen,

Dù yêu thương hờn giận nhiều đến mấy, ta cũng sẽ bỏ qua vì còn bận sống cho trọn vẹn cuộc đời mình!

Vậy thì sẽ ra sao nếu một mai ta qua đời?

Tất cả những gì sót lại chỉ là nuối tiếc và hoài niệm về lời hứa hẹn mà ta đã bỏ lỡ. Và cánh cửa đưa ta đến một thế giới phẳng lặng âm u có thể nào ta đành lòng bước qua?

Vậy thì sẽ ra sao nếu một mai ta qua đời?

Vậy thì sẽ ra sao nếu cuối cùng chúng ta đều qua đời?

Liệu rằng ta có sống những ngày này theo một cách hoàn toàn khác?!

Nguồn: ftuzone.com
Previous Post
Next Post