Ai là người ẩn mình?

Đó là người có nhu cầu được cần tới đã biến mất, người không hỏi ý nghĩa nào từ bạn, từ mắt bạn, từ đáp ứng của bạn. Không! Nếu bạn cho tình yêu của mình người đó sẽ biết ơn, nhưng nếu bạn không cho nó thì cũng không có phàn nàn. Nếu bạn không cho, người đó vẫn tốt như thường. Nếu bạn tới thăm người đó thì người đó sẽ hạnh phúc, nhưng nếu bạn không tới người đó vẫn hạnh phúc như thường. Nếu người đó đi vào đám đông người đó sẽ tận hưởng điều đó, nhưng nếu người đó sống trong nơi ẩn dật người đó sẽ tận hưởng điều đó nữa.

Bạn không thể làm cho người ẩn mình thành bất hạnh được, bởi vì người đó đã học sống với bản thân mình và hạnh phúc với bản thân mình. Một mình, người đó là đủ cho chính mình, người không cần bất kì ai khác, người không phụ thuộc theo bất kì cách nào. Và điều đó cho sự sợ hãi - thế thì bạn trở thành vô dụng. Toàn thể sự tồn tại của bạn đã xoay quanh nhu cầu của người đó, rằng người đó cần bạn. Không có bạn người đó chẳng là gì cả, không có bạn cuộc sống của người đó là vô tích sự, vô vị; chỉ với bạn người đó mới mở hoa. Nhưng nếu bạn đi tới biết rằng người đó có thể nở hoa trong tính một mình của người đó, thế thì sẽ có rối loạn bởi vì bản ngã bạn sẽ bị tổn thương.

Ai là người ẩn mình? Jesus nói người được ân huệ là người ẩn mình. Những người có thể sống với bản thân họ dễ dàng cứ dường như toàn thể thế giới có đó với họ, người có thể tận hưởng bản thân mình hệt như trẻ nhỏ.

Trẻ con rất nhỏ có thể tận hưởng bản thân chúng. Freud có một từ đặc biệt dành cho chúng: đa hình thái. Đứa trẻ nhỏ tận hưởng bản thân nó, nó chơi với thân thể riêng của nó, nó sờ bàn chân nó, nó bú ngón tay của nó. Nếu nó cần ai đó khác, nhu cầu đó chỉ là vì thân thể. Bạn cho sữa, bạn lật nó lên, bạn thay quần áo - các nhu cầu vật lí. Nó thực sự chưa có nhu cầu tâm lí. Nó không lo nghĩ mọi người đang nghĩ gì về nó, liệu họ có coi nó là đẹp hay không. Đó là lí do tại sao mọi đứa trẻ đều đẹp - bởi vì nó không bận tâm tới ý kiến của bạn. Không đứa trẻ xấu nào đã được sinh ra, và tất cả mọi đứa trẻ đều dần dần trở nên xấu. Rất khó tìm được người già đẹp - hiếm lắm. Rất khó tìm được đứa trẻ xấu - hiếm lắm. Tất cả mọi đứa trẻ đều đẹp, tất cả mọi người già đều trở nên xấu. Vấn đề là gì? Khi tất cả mọi đứa trẻ được sinh ra đẹp đẽ thì chúng đáng phải chết đi cũng đẹp chứ! Nhưng cuộc sống làm điều gì đó...

Tất cả mọi đứa trẻ đều tự nó đầy đủ - đó là cái đẹp của chúng; chúng tồn tại như ánh sáng lên bản thân chúng. Tất cả mọi người già đều vô dụng, họ đã đi tới nhận ra rằng họ không được cần tới. Và họ càng trở nên già hơn, cảm giác càng tới với họ rằng họ không được cần tới. Những người cần tới họ đã biến mất; con cái đã lớn, chúng đã đi với gia đình riêng của chúng. Vợ chết, hay chồng chết. Bây giờ thế giới không cần tới họ; không ai tới nhà họ, không ai biểu lộ kính trọng. Ngay cả khi họ đi dạo, chẳng ai nhận ra họ là ai. Họ đã là những giám đốc điều hành lớn, các ông chủ trong văn phòng, chủ tịch trong ngân hàng, nhưng bây giờ chẳng ai nhận ra họ. Thậm chí chẳng ai thấy họ. Không được cần tới, họ cảm thấy vô tích sự; họ chỉ chờ đợi cái chết. Và chẳng ai bận tâm... ngay cả họ chết, chẳng ai sẽ bận tâm. Ngay cả cái chết cũng trở thành điều xấu.

Ngay cả bạn có thể nghĩ rằng khi bạn chết hàng triệu người sẽ khóc cho bạn, bạn sẽ cảm thấy sung sướng - hàng nghìn hàng nghìn người sẽ tới bày tỏ lòng kính trọng khi bạn chết. Có lần chuyện xảy ra. Một người ở Mĩ đã lập kế hoạch cho điều đó - và ông ta là người duy nhất trong toàn thể lịch sử thế giới đã làm điều đó. Ông ấy muốn biết mọi người sẽ phản ứng ra sao khi ông ấy chết. Cho nên trước cái chết của mình, khi bác sĩ nói rằng trong vòng mười hai giờ nữa ông ấy sẽ chết, ông ấy cho công bố cái chết của mình. Và ông ấy là người sở hữu nhiều rạp xiếc, triển lãm, cơ sở quảng cáo, cho nên ông ấy biết cách quảng cáo sự kiện này. Vào buổi sáng nhân viên của ông ấy công bố cho tất cả báo chí, cho đài phát thanh, cho hãng truyền hình, rằng ông ấy đã chết. Thế là các bài báo được viết ra, các bài xã luận được viết ra, điện thoại réo rắt gọi tới, và có nhiều chấn động. Và ông ấy đọc mọi thứ; ông ấy thực sự thích thú điều đó!

Mọi người bao giờ cũng tốt khi bạn chết; bạn trở thành thiên thần ngay lập tức bởi vì chẳng ai nghĩ đáng nói gì chống lại bạn khi bạn chết. Khi bạn còn sống, chẳng ai nói điều gì về bạn cả. Nhớ lấy, khi bạn chết, họ sẽ sung sướng - ít nhất bạn đã làm một điều tốt: Bạn đã chết! Mọi người đã bày tỏ kính trọng với người này, rồi thế này thế nọ, rồi ảnh chụp đưa lên các báo - ông ta thích thú điều đó lắm. Và thế rồi ông ấy chết, hoàn toàn thoải mái rằng mọi sự đã xảy ra đẹp đẽ.

Bạn không chỉ cần người khác trong cuộc sống của mình - cần ngay cả trong cái chết của bạn... Nghĩ về cái chết của bạn mà xem: chỉ hai hay ba người, người phục vụ của bạn và con chó đi theo bạn để chào vĩnh biệt lần cuối. Không ai khác, không báo chí, không người chụp ảnh, chẳng cái gì cả - ngay cả bạn bè của bạn cũng không có đó. Và mọi người đều cảm thấy hạnh phúc là gánh nặng được trút đi. Chỉ nghĩ về điều đó, bạn sẽ trở nên buồn. Ngay cả trong cái chết nhu cầu được cần tới cũng vẫn còn. Đây là kiểu cuộc sống gì vậy? Chỉ ý kiến của người khác là quan trọng, không phải bạn sao? Sự tồn tại của bạn không ngụ ý điều gì sao?

Khi Jesus nói người được ân huệ là người ẩn mình ông ấy ngụ ý điều này: người đã đi tới vẫn còn tuyệt đối hạnh phúc với bản thân mình, người có thể một mình trên trái đất này và sẽ không thay đổi tâm trạng, tâm tính sẽ không thay đổi. Nếu toàn thể thế giới biến mất trong thế chiến thứ ba - điều đó có thể xảy ra bất kì ngày nào - và bạn bị bỏ lại một mình, bạn sẽ làm gì? Ngoại trừ tự tử ngay lập tức, bạn sẽ làm gì? Nhưng người ẩn mình có thể ngồi dưới gốc cây và trở thành vị phật mà không có thế giới. Người ẩn mình sẽ hạnh phúc, và người đó sẽ ca hát và người đó sẽ nhảy múa và người đó sẽ di chuyển - tâm trạng của người đó sẽ không thay đổi. Bạn không thể thay đổi được tâm trạng của người ẩn mình, bạn không thể thay đổi được tâm tính bên trong của người đó.

Jesus nói người được ân huệ là người ẩn mình và được chọn ... Và đây là những người được chọn, bởi vì những người cần đám đông sẽ bị ném đi ném lại vào đám đông - đó là nhu cầu của họ, đó là đòi hỏi của họ, đó là ham muốn của họ. Sự tồn tại đáp ứng bất kì cái gì bạn đòi hỏi, và bất kì cái gì bạn đang là cũng chỉ là sự đáp ứng cho những ham muốn quá khứ của bạn. Đừng đổ lỗi điều đó cho bất kì ai khác - nó chính là điều bạn đã từng cầu xin. Và nhớ điều đó, đây là một trong những điều nguy hiểm trong thế giới này - bất kì điều gì bạn ham muốn sẽ được đáp ứng.

Nghĩ trước khi bạn ham muốn một điều đi. Có mọi khả năng nó sẽ được đáp ứng, và thế rồi bạn sẽ khổ. Đó là điều xảy ra cho người giàu. Người đó nghèo, thế rồi người đó ham muốn giàu, và ham muốn và ham muốn, và bây giờ nó được đáp ứng. Bây giờ người đó bất hạnh, bây giờ người đó kêu khóc và người đó nói, "Cả đời tôi đã đi tích luỹ những thứ vô giá trị, và tôi bất hạnh!" Nhưng đây đã là ham muốn của người đó. Nếu bạn ham muốn tri thức, nó sẽ được đáp ứng. Đầu bạn sẽ trở thành thư viện lớn, chứa nhiều kinh sách. Nhưng thế thì đến cuối cùng bạn sẽ khóc và kêu la, "Chỉ toàn từ là từ, chẳng cái gì bản chất. Và tôi phí hoài cả đời mình."

Ham muốn với đầy nhận biết đi, bởi vì mọi ham muốn đều nhất định được đáp ứng một lúc này nọ. Có thể mất thêm chút ít thời gian bởi vì bạn bao giờ cũng đứng trong hàng đợi; nhiều người khác đã ham muốn trước bạn, cho nên có thể mất chút thời gian. Đôi khi ham muốn của bạn về kiếp này có thể được hoàn thành trong kiếp khác, nhưng ham muốn bao giờ cũng được hoàn thành; đây là một trong những luật nguy hiểm. Cho nên trước khi bạn ham muốn, nghĩ đi! Trước khi bạn yêu cầu, nghĩ đi! Nhớ kĩ rằng nó sẽ được đáp ứng một ngày nào đó - và thế rồi bạn sẽ khổ.

Người ẩn mình trở thành người được chọn; người đó là người được chọn, người được chọn của sự tồn tại. Tại sao? - bởi vì người ẩn mình chưa bao giờ ham muốn cái gì của thế giới này. Người đó không cần. Người đó đã học bất kì cái gì cần học từ thế giới này; trường học này được kết thúc, người đó đã vượt qua nó, siêu việt lên trên nó. Người đó đã trở thành giống như một đỉnh cao, vẫn còn một mình trên bầu trời - người đó đã trở thành người được chọn, đỉnh Gourishankar, đỉnh Everest. Vị Phật, một Jesus, họ là những đỉnh cao, những đỉnh một mình. Đó là cái đẹp của họ; họ tồn tại một mình.

Người ẩn mình - đó là là người hạnh phúc trong sự một mình của mình. Nếu ai đó bước đi bên cạnh người đó thì tốt thôi, nó là tốt. Nếu ai đó bỏ đi thì điều đó cũng tốt thôi, nó là tốt. Người đó chưa bao giờ chờ đợi bất kì ai và người đó không bao giờ nhìn lại sau. Một mình, người đó là toàn thể. Tính hiện hữu này, tính toàn thể này, làm bạn thành đường tròn. Và chỗ bắt đầu và chỗ cuối gặp gỡ, alpha và ô mê ga gặp gỡ.

Người ẩn mình không giống như đường thẳng. Bạn giống như đường thẳng - chỗ bắt đầu và chỗ kết thúc của bạn sẽ không bao giờ gặp gỡ. Người ẩn mình giống như đường tròn, chỗ bắt đầu và chỗ kết thúc gặp gỡ. Đó là lí do tại sao Jesus nói, bởi vì ông bắt nguồn từ nó nên ông sẽ đi tới đó nữa - bạn sẽ trở thành một với cội nguồn, bạn đã trở thành vòng tròn.

Có lời nói khác của Jesus: "Khi chỗ bắt đầu và chỗ kết thúc đã trở thành một, ông đã trở thành Thượng đế." Bạn có thể đã thấy bức tranh - nó là một trong những dấu ấn cổ nhất của các hội bí mật ở Ai cập - về con rắn ngậm đuôi mình. Đó là điều chỗ bắt đầu và chỗ kết thúc gặp gỡ ngụ ý, đó là điều tái sinh ngụ ý, đó là điều trở thành giống như trẻ con ngụ ý: đi trong vòng tròn, trở lại cội nguồn; đạt tới đó, từ nơi bạn đã tới.
Previous Post
Next Post