Cứ nghĩ mình là chủ!

Nếu bạn phụ thuộc vào ai đó về hạnh phúc của bạn, bạn trở thành nô lệ, bạn trở nên phụ thuộc, bạn tạo ra tù túng. Và bạn phụ thuộc vào nhiều người thế; họ tất cả đều trở thành những người chủ tinh vi và họ tất cả đều khai thác bạn trở lại. Đó là việc thu xếp lẫn nhau. Khai thác không bao giờ là giao thông một chiều. Chồng nghĩ mình là chủ, và vợ mỉm cười vì cô ấy biết rõ hơn ai là chủ.

Nhưng mọi ông chồng đều nghĩ rằng anh ta là chủ và mọi bà vợ đều nghĩ rằng cô ta là chủ. Ngay cả trẻ nhỏ... bố mẹ cứ tưởng họ là chủ; họ sai. Trẻ con biết cách thao túng bạn, chúng biết cách tạo ra rắc rối cho bạn - vào đúng khoảnh khắc. Khi hàng xóm tới nhà chúng bắt đầu khai thác bạn, chúng bắt đầu đòi hỏi cái này cái nọ. Khi bạn ở bãi chợ, trong trung tâm mua bán, chúng tạo ra cơn cáu kỉnh, và bạn phải mua đồ chơi chúng muốn. Nếu người khác không có đó bạn đã đánh cho chúng một trận nên thân rồi - nhưng khi người khác có đó bạn phải rất lịch sự, rất văn hoá. Cứ để hàng xóm tới, thế thì chúng sẽ thấy! Chúng có thời gian, cơ hội riêng của chúng, lúc thao túng được bạn.

Mọi đứa trẻ đều biết - ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng biết - cách khai thác mẹ, bố và khi nào. Khi bố bắt đầu đọc báo, nó bắt đầu hỏi các câu hỏi. Nó sẽ không cho phép bố đọc báo chừng nào đòi hỏi của nó chưa được đáp ứng.

Mọi người theo cách riêng của mình đều cố gắng là người chủ của người khác. Và thực ta, đó là tình huống kì lạ: mọi người theo một nghĩa nào đó đều trở thành người chủ của người khác, và cũng là nô lệ của người khác. Đó là tình huống kép. Chúng ta tất cả đều liên thuộc nhau; chúng ta vừa là cai tù vừa là tù nhân.
Previous Post
Next Post