Quan sát, quan sát và quan sát. Nhận biết, tỉnh táo, đừng vô ý thức. Đừng cư xử theo cách đang ngủ. Đừng cứ vận hành như cái máy, như người máy. Đó là cách mọi người đang vận hành.
Mike vừa mới dọn vào căn hộ của mình và quyết định anh ta phải làm quen với nhà hàng xóm đối diện. Khi cánh cửa mới mở ra anh ta sung sướng ngạc nhiên khi thấy một cô gái trẻ đẹp tóc vàng nhô ra trong bộ quần áo ngủ khít khao mỏng tang thấy được cả bên trong.
Mike nhìn thẳng vào mắt cô ấy và ứng khẩu, "Chào cô! Tôi là cục cưng mới đối diện cô đây - tôi có thể mượn chiếc cốc của người hàng xóm được không?"
Mọi người đều sống trong vô thức. Họ không nhận biết về điều họ đang nói, điều họ đang làm - họ không mang tính quan sát. Mọi người cứ đoán, không thấy; họ không có sáng suốt nào, họ không thể có được. Sáng suốt chỉ nảy sinh qua tính quan sát lớn lao; thế thì bạn có thể thấy ngay cả với mắt nhắm. Ngay bây giờ bạn không thể thấy được ngay cả với mắt mở. Bạn đoán, bạn suy diễn, bạn áp đặt, bạn phóng chiếu.
Grace nằm trên chiếc trường kỉ của nhà tâm thần. "Nhắm mắt lại và thảnh thơi đi," bác sĩ tâm thần nói, "và tôi sẽ thử một thực nghiệm."
Ông ta lấy một cái túi khoá bằng da từ túi quần ra, bật mở nó ra và tìm chìa khoá. "Âm thanh đó nhắc nhở cô điều gì?" ông ta hỏi.
"Dục," cô ấy thì thào.
Thế rồi ông ta đóng cái túi khoá lại và chạm nó vào lòng bàn tay đang để ngửa của cô gái. Thân thể cô ấy cứng lại. "Còn cái đó?" nhà tâm thần hỏi.
"Dục," Grace lầm bầm một cách sốt ruột.
"Bây giờ mở mắt ra," bác sĩ ra lệnh, "và nói cho tôi sao điều tôi đã làm lại gợi dục cho cô."
Một cách ngần ngại, mắt cô ấy hấp háy mở ra. Grace thấy cái túi khoá trong tay bác sĩ tâm thần và đỏ bừng mặt. "Thế này lúc đầu," cô ấy lắp bắp, "tôi cứ tưởng rằng âm thanh thứ nhất là của việc cởi féc mơ tuya quần của ông..."
Tâm trí bạn thường xuyên phóng chiếu - phóng chiếu bản thân nó. Tâm trí bạn thường xuyên xen vào thực tại, cho nó màu sắc, hình hài và dáng vẻ mà nó vốn không có. Tâm trí bạn chưa bao giờ cho phép bạn thấy cái đang đó; nó cho phép bạn thấy chỉ cái nó muốn thấy.
Các nhà khoa học thường nghĩ rằng mắt, tai, mũi và các giác quan khác của chúng ta, và tâm trí, không là gì ngoài những lối mở ra thực tại, những cây cầu nối với thực tại. Nhưng bây giờ toàn thể hiểu biết này đã thay đổi. Bây giờ họ nói các giác quan của chúng ta và tâm trí không thực là lối mở ra thực tại mà là lính gác canh phòng thực tại. Chỉ hai phần trăm thực tại là đi qua được những lính gác này vào trong bạn; chín mươi tám phần trăm thực tại bị giữ ở bên ngoài. Và hai phần trăm đó đạt tới bạn và bản thể bạn không còn như cũ nữa. Nó phải đi qua biết bao nhiêu là rào chắn, nó phải tuân theo nhiều thứ tâm trí tới mức đến lúc nó đạt tới bạn thì nó không còn là bản thân nó nữa.
Sao tâm trí lại xen vào tất cả thế? Bởi vì tâm trí do xã hội tạo ra. Nó là tác nhân của xã hội bên trong bạn; nó không trong phục vụ bạn, nhớ lấy! Nó là tâm trí của bạn, nhưng nó không phục vụ bạn; nó đang trong mưu đồ chống lại bạn. Nó đã được xã hội huấn luyện; xã hội đã cấy nhiều thứ vào trong nó. Nó là tâm trí của bạn nhưng nó không còn vận hành như người phục vụ cho bạn nữa, nó vận hành như người phục vụ cho xã hội.
Bạn phải gạt tâm trí sang bên và quan sát. Bước thứ nhất - yêu bản thân mình - sẽ giúp bạn nhiều vô cùng. Bằng việc yêu bản thân mình bạn sẽ phá huỷ đi nhiều điều mà xã hội đã cấy vào trong bạn. Bạn sẽ trở nên tự do với xã hội và những huấn luyện của nó.
Và bước thứ hai là quan sát - chỉ quan sát thôi. Bước, quan sát việc bước. Ăn, quan sát việc ăn. Tắm, quan sát nước, nước lạnh xối lên bạn, cái động chạm của nước, cái mát mẻ, cái rùng mình chạy qua xương sống bạn. … - quan sát mọi thứ, hôm nay, ngày mai, luôn luôn. Khi bạn trở nên ngày một mang tính quan sát hơn, bạn bắt đầu có cánh - thế thì toàn thể bầu trời là của bạn. Con người là sự gặp gỡ của đất và trời, của thân thể và linh hồn.