Bạn nói, “Tôi đã rơi vào tình yêu với ai đó,” không xem xét liệu chuyện tình đó có là quyết định của bạn hay không. Nghe điều những người yêu nhau nói: “Chúng mình không biết khi nào nó xảy ra. Chúng mình đã không làm cho nó xảy ra.” Thế thì làm sao cái là của chúng ta nhưng đã xảy ra theo ý riêng của nó được? Nếu nó xảy ra, nó xảy ra. Nếu nó không xảy ra, nó không xảy ra.
Chúng ta bị phụ thuộc thế, bị điều chỉnh thế, dường như đâu đó mọi thứ bị cố định và tất định. Hoàn cảnh của chúng ta là tương tự như hoàn cảnh của một con vật bị buộc vào cọc qua chiếc dây thừng. Con vật sẽ đi vòng tròn quanh chiếc cọc và sẽ sống trong việc hiểu sai rằng nó đang tự do vì nó đang tự do đi vòng tròn. Nó sẽ quên mất chiếc dây thừng, vì việc nhớ tới điều đó là đau đớn; chiếc dây thừng buộc vào cọc làm cho chúng ta đau đớn vì nó nhắc nhở chúng ta về sự phụ thuộc của mình. Chân lí là ở chỗ nó bảo chúng ta rằng chúng ta không là cái ta thực của mình.
Chúng ta không đáng để bị phụ thuộc, ta hãy một mình xem xét vấn đề trở nên tự do. Phụ thuộc vào người ta - tức là cảm thấy sự dày vò của chiếc dây thừng - là cần thiết để nhận biết về bản thể người ta; và nhận biết rằng chúng ta không có đó. Con vật đi lang thang quanh chiếc cọc cố định, lúc sang trái, lúc sang phải và nghĩ, “Tôi tự do,” và khi nó nghĩ, “Tôi tự do”, cái “tôi’ có đấy. Thế rồi, dần dần, nó phải bắt đầu tự thuyết phục mình rằng, “Đấy cũng là do ý muốn của tôi mà tôi bị buộc vào cột. Tôi có thể cắt dây ra bất kì khi nào tôi muốn, nhưng tôi đang nghĩ về hạnh phúc của mình.”
Chúng ta tạo ra biết bao nhiêu ảo tưởng trong các kiếp sống của mình. Chúng ta nói, “Tôi trở nên giận dữ, tôi làm tình, tôi không thích, tôi ghét, tôi làm bạn, tôi trở thành kẻ thù...” nhưng không điều nào trong những việc làm này là quyết định của chúng ta. Bạn đã bao giờ trở nên giận dữ và là người làm ra giận dữ đó không? Bạn chưa bao giờ làm như vậy cả. Khi có giận dữ, bạn không có đó. Bạn đã bao giờ làm tình mà việc làm tình do bạn làm không? Nếu bạn có thể làm tình, thế thì bạn có thể làm tình với bất kì ai; nhưng sự kiện là ở chỗ bạn có thể yêu ai đó và bạn không thể yêu người nào đó khác. Bạn có thể làm tình với ai đó thậm chí khi bạn không muốn làm, và bạn không thể làm tình với ai đó thậm chí khi bạn muốn làm như vậy.
Tất cả mọi cảm giác và xúc động của cuộc đời đều đến từ một góc không biết nào đó. Bạn xâm lấn bừa vào việc xảy ra này và trở thành người chủ, người làm ra nó. Vậy mà bạn đã làm cái gì? Cái gì có đó do bạn làm ra? Cảm giác đói đến; giấc ngủ đến; buổi sáng việc thức kéo đến; và buổi tối mắt bạn bắt đầu nhắm lại lần nữa.
Tuổi thơ đến. Khi nào nó đi qua? Nó trôi qua như thế nào? Nó không hỏi chúng ta, nó không đi vào tư vấn và thảo luận với chúng ta, và nó không chậm trễ trong việc trôi qua một khoảnh khắc, ngay cả liệu chúng ta có yêu cầu nó làm như vậy hay không. Thế rồi tuổi thanh xuân trôi qua, và tuổi già bước vào. Bạn đang ở đâu? - nhưng bạn cứ nói, “Tôi là thanh niên, tôi là người già,” cứ như tuổi thanh niên phụ thuộc vào bạn.
Tuổi thanh niên của bạn có hoa riêng của nó. Tuổi già có hoa riêng của nó nữa; và chúng nở như hoa nở trên cây. Bụi hồng không thể nói, “Tôi làm cho hoa hồng nở.” Nó chỉ có thể nói như thế nếu nó có khả năng làm cho hoa hướng dương nở!
Đừng tính công trạng nào về mọi điều xảy ra này. Nếu có hồn nhiên trong tuổi thơ, nó có đó mà không có nỗ lực nào về phần bạn. Và khi dục và những ham muốn khác bắt giữ bạn trong tuổi thanh niên, chúng làm như vậy hệt như hồn nhiên bắt giữ bạn trong tuổi thơ. Bạn không là người chủ của hồn nhiên tuổi thơ của mình, không là người chủ của ham muốn dục của tuổi thanh niên của bạn, và đừng coi nó là thành tựu của bạn khi tâm trí bạn bắt đầu nghiêng về phía vô dục trong tuổi già.
Nó giống như thế này: dục bắt giữ bạn trong tuổi thanh niên, và dửng dưng bắt giữ bạn trong tuổi già. Những người chưa bao giờ là nô lệ cho dục không có kiểm soát gì trên sự kiện đó. Cho nên bản thân đừng tự hào về sự kiện là bạn không phải là nô lệ cho dục.