Bạn có tự biết mình?

Thông thường bất kì cái gì chúng ta biết về bản thân mình cũng đều là ý kiến của người khác. Họ nói, "Bạn là người tốt" và chúng ta nghĩ chúng ta là người tốt. Họ nói, "Bạn đẹp" và chúng ta nghĩ chúng ta đẹp. Họ nói, "Bạn không tốt" hay "Bạn xấu" ... bất kì điều gì mọi người nói về chúng ta, chúng ta cứ thu thập lấy.

Điều đó trở thành sự tự đồng nhất của chúng ta. Nó cực kì giả dối bởi vì chẳng ai khác có thể biết được bạn - không ai có thể biết được bạn ngoại trừ bạn, bản thân bạn. Họ biết chỉ các khía cạnh, và những khía cạnh đó là rất bề ngoài. Họ biết chỉ những tâm trạng thoáng chốc; họ không thể thấm được vào trung tâm của bạn. Thậm chí người yêu của bạn cũng không thể thấm được vào chính cốt lõi của bản thể bạn. Ở đó bạn hoàn toàn một mình, và chỉ ở đó bạn mới đi tới biết mình là ai.

Mọi người sống cả đời mình cứ tin vào điều người khác nói, phụ thuộc vào người khác. Đó là lí do tại sao mọi người rất sợ ý kiến của người khác. Nếu họ nghĩ bạn là xấu, bạn trở thành xấu. Nếu họ kết án bạn, bạn bắt đầu kết án bản thân mình. Nếu họ nói rằng bạn là tội đồ, bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm tội lỗi. Bởi vì bạn đã phụ thuộc vào ý kiến của họ, bạn phải liên tục tuân theo các ý kiến của họ. Điều này tạo ra sự nô lệ, sự nô lệ rất tinh vi. Nếu bạn muốn được biết tới là người tốt, xứng đáng, đẹp, thông minh, thế thì bạn phải nhân nhượng, bạn phải thoả hiệp liên tục với những người bạn đang phụ thuộc vào.

Và vấn đề khác nảy sinh. Bởi vì có nhiều người thế, họ cứ nhồi nhét vào tâm trí bạn bằng các kiểu ý kiến khác nhau - các ý kiến xung đột nữa. Ý kiến này mâu thuẫn với ý kiến khác; do đó lẫn lộn lớn nảy sinh bên trong bạn. Người này nói bạn rất thông minh, người khác nói bạn ngu xuẩn. Quyết định sao đây? Thế là bạn bị phân chia. Bạn trở nên nghi ngờ về bản thân mình, về bạn là ai... do dự ngập ngừng. Và độ phức tạp là rất lớn bởi vì có cả nghìn người quanh bạn.

Bạn đi tới tiếp xúc với nhiều người thế, và mọi người đều nhồi nhét ý tưởng của họ vào tâm trí bạn. Và không ai biết bạn cả - thậm chí bạn cũng chẳng biết tới bản thân mình - cho nên tất cả thu thập này đều trở thành bị lộn xộn bên trong. Đây là trạng thái điên khùng. Bạn có nhiều tiếng nói bên trong mình. Bất kì khi nào bạn hỏi mình là ai, nhiều câu trả lời sẽ tới. Câu trả lời nào đó sẽ là của mẹ bạn, câu nào đó là của bố bạn, câu nào đó là của thầy giáo bạn, vân vân và vân vân. Và không thể nào quyết định được cái nào là câu trả lời đúng. Làm sao quyết định được? Tiêu chuẩn là gì? Đây là chỗ con người bị lạc. Đây là tự dốt nát.

Nhưng bởi vì bạn phụ thuộc vào người khác, bạn sợ đi vào một mình - bởi vì khoảnh khắc bạn bắt đầu đi vào một mình, bạn bắt đầu trở nên rất sợ đánh mất bản thân mình. Bạn không có bản thân mình ngay chỗ đầu tiên, nhưng bất kì cái ta nào bạn đã tạo ra từ ý kiến của người khác sẽ phải bị bỏ lại sau.

Do đó, người ta rất sợ đi vào trong. Bạn càng đi vào sâu hơn, bạn càng ít biết mình là ai. Cho nên trong thực tế khi bạn đi tới tự biết mình, trước khi điều đó xảy ra bạn sẽ phải vứt bỏ mọi ý tưởng về cái ta. Sẽ có lỗ hổng; sẽ có một loại cái không. Bạn sẽ trở thành vô thực thể. Bạn sẽ hoàn toàn mất hút bởi vì tất cả những cái bạn biết không còn liên quan nữa, và cái có liên quan bạn chẳng biết gì cả.

Điều này được gọi là "đêm tối của linh hồn." Nó phải được vượt qua, và một khi bạn đã vượt qua nó, có bình minh. Mặt trời lên, và người ta đi tới biết bản thân mình lần đầu tiên.. Tia sáng đầu tiên của mặt trời, và tất cả đều được hoàn thành. Tiếng hót đầu tiên của chim chóc vào buổi sáng, và tất đều được đạt tới.
Previous Post
Next Post