Con người cảm thấy khó chịu khi người đó không thể chỉ ra rằng người đó đang mang một tải trọng lớn trên lưng mình, cho nên một nét đặc biệt thú vị khác nổi lên: người đó nói chung khoe khoang một tải trọng lớn hơn cái người đó thực sự đang mang.
Có một bà giáo sư làm việc ở trường đại học. Mọi người phát chán việc nghe về các loại tật bệnh của bà ta. Liệu một người có thể có nhiều bệnh tật đến thế được không? Bất kì khi nào bà ấy gặp ai là bà ấy phàn nàn về một bệnh nặng nào đó; bà ấy đã bao giờ phải chịu một bệnh nhỏ nào đâu.
Thế rồi mọi người hỏi chồng bà ấy về nỗi đau đớn của bà ấy do biết bao nhiêu bệnh tật, và nói thêm rằng, thông thường, một người vợ bản thân bà ấy đã là đủ bệnh tật cho ông chồng rồi, “nhưng trong trường hợp của ông tất cả những bệnh tật đó được được thêm vào nó. Làm sao mà ông chịu đựng được tất cả những bệnh đó?”
Thế rồi mọi người hỏi chồng bà ấy về nỗi đau đớn của bà ấy do biết bao nhiêu bệnh tật, và nói thêm rằng, thông thường, một người vợ bản thân bà ấy đã là đủ bệnh tật cho ông chồng rồi, “nhưng trong trường hợp của ông tất cả những bệnh tật đó được được thêm vào nó. Làm sao mà ông chịu đựng được tất cả những bệnh đó?”
Ông ta trả lời, “Xin ông chớ tin vào các câu chuyện của bà ấy. Bà ấy không bao giờ bị một bệnh tật tí xíu nào. Ngay cả đến một cơn cảm lạnh nhỏ bà ấy cũng không bao giờ nói gì ít hơn bệnh lao!”
Mọi người phân vân và bắt đầu tự hỏi bí mật gì nằm sau nhu cầu khuếch đại bệnh tật của người ta. Đây là bí mật ấy: nếu bạn có một bệnh trầm trọng, bạn có một gánh nặng lớn; bạn sẽ được coi là quan trọng. Nhưng nếu bạn bị một bệnh nhẹ, bạn trở thành người vô giá trị, vì bệnh tật của bạn có bản chất lặt vặt. Nó không mang giá trị là bao, không cần để người khác phải lo lắng về bạn. Cho nên bệnh trầm trọng được gọi là bệnh vương giả - bệnh lao được xem như bệnh vương giả. Người nghèo không phải chịu bệnh đó, chỉ có vua bị bệnh đó!
Con người quí trọng gánh nặng trên lưng mình, cho nên thật khó để phát hiện ra người nhẹ như hoa, người có thể nói, “Tôi không mang tải trọng nào.” Chỉ người đã giao phó tất cả tải trọng của mình cho sự tồn tại mới có thể nói như thế, và điều đáng quan tâm về việc này là ở chỗ toàn thể tải trọng là một mình của sự tồn tại trong bất kì trường hợp nào.
Chúng ta cứ chõ mũi mình vào một cách không cần thiết. Hoàn cảnh của chúng ta giống như hoàn cảnh của hành khách đang đi trên tàu hoả với tải trọng của mình để trên đầu mình. Hành khách khác khuyên người đó đặt nó lên sàn, và thế rồi nói, “Sao anh làm nặng bản thân mình một cách không cần thiết thế?”
Chúng ta cứ chõ mũi mình vào một cách không cần thiết. Hoàn cảnh của chúng ta giống như hoàn cảnh của hành khách đang đi trên tàu hoả với tải trọng của mình để trên đầu mình. Hành khách khác khuyên người đó đặt nó lên sàn, và thế rồi nói, “Sao anh làm nặng bản thân mình một cách không cần thiết thế?”
Người đó trả lời, “Tôi chỉ mua có mỗi một vé cho bản thân tôi thôi.” Người đó đơn giản và ngây thơ làm sao. Người đó nói, “Tôi đã không mua vé cho hành lí của tôi. Làm sao tôi có thể đặt cái va li này và đồ trải giường lên sàn được? Như thế là đánh lừa chính phủ. Cho nên tôi đặt nó lên đầu.”
Bởi vì con người đơn giản ấy không có ý tưởng gì về việc đặt tải trọng trên đầu mình thì đâu có gì khác biệt với toàn bộ tải trọng của con tàu. Tải trọng toàn bộ của vũ trụ này do sự tồn tại mang. Toàn bộ việc thực hiện quản lí vấn đề của vũ trụ này được thực hiện bởi một mình sự tồn tại.
Nhưng chúng ta là những hành khách rất kì lạ. Chúng ta nhận được hạnh phúc lớn do việc đặt hành lí lên đầu mình trong suốt cuộc hành trình trong con tàu của sự tồn tại. Chúng ta thậm chí nói với những người đang mang những gánh nhỏ, “Anh đã làm lãng phí đời mình rồi đấy. Anh nên tăng gánh nặng lên.” Và tại sao? Để cho đến lúc người ấy chết tải trọng của người đó trông lớn đến mức mọi người sẽ bình luận người đó đã để sau nhiều điều thế!
Đây là lí do tại sao, khi một ai đó chết, chúng ta bàn tán ngay cả về những tải trọng mà họ không bao giờ mang. Và cứ thế, chúng ta giúp làm cho tải trọng đó có vẻ lớn hơn!
Nhưng chúng ta là những hành khách rất kì lạ. Chúng ta nhận được hạnh phúc lớn do việc đặt hành lí lên đầu mình trong suốt cuộc hành trình trong con tàu của sự tồn tại. Chúng ta thậm chí nói với những người đang mang những gánh nhỏ, “Anh đã làm lãng phí đời mình rồi đấy. Anh nên tăng gánh nặng lên.” Và tại sao? Để cho đến lúc người ấy chết tải trọng của người đó trông lớn đến mức mọi người sẽ bình luận người đó đã để sau nhiều điều thế!
Đây là lí do tại sao, khi một ai đó chết, chúng ta bàn tán ngay cả về những tải trọng mà họ không bao giờ mang. Và cứ thế, chúng ta giúp làm cho tải trọng đó có vẻ lớn hơn!