Hoa và người

Nói đến vẻ đẹp, người ta ví với hoa, tươi như hoa. Nói đến hương thơm, người ta nói thơm như hoa. Bao nhiêu năm nghĩ đến hoa thì chỉ nghĩ hoa là đẹp, hoa là thơm tho. Không bao giờ nghĩ hoa là xấu cả. Cũng không sai, nhưng cũng không hoàn toàn như thế.

1. Mùi hương của các loài hoa rất khác nhau.

Nguyệt quế nở đêm tỏa hương để trong đêm tối người ta biết là nó đang tồn tại. Cũng thế, dạ lan hương, nhài hay thiết mộc lan thì hương bay còn kinh khủng hơn. Đêm tối, đứng xa bụi hoa cả chục mét, người thính mũi đã phảng phất thấy mùi hăng hắc. Còn nhiều loài hoa nở đêm nữa, khoe sắc trong đêm tối cho mùi hương lẫm liệt không thể hết ra đây.

Còn các loài hoa nở ban ngày thì phần lớn hương nhẹ và thơm man mác như hồng, sen, móng rồng, ngọc lan, hoàng lan, phong lan và cúc...

Tuy vậy có những loài hoa mà hương chẳng thơm chút nào. Có những loài hoa, khi nở thoát ra mùi thối để dụ côn trùng đến giúp chúng đem nhụy hoa đi thụ phấn, để chúng giữ giống nòi. Những hoa ấy ít người biết tên, vì chúng bị con người xa lánh. Còn có những loài hoa không sắc không hương. Không phải loài hoa nào cũng có hương.

Ngoài trăm loại hoa trồng thì còn ngàn loại chỉ những nhà thực vật học biết tên nó thuộc nhóm nào trong sách.

2. Hoa rực rỡ để hấp dẫn bề ngoài, còn hương thì mới là cái duyên thầm của hoa.

Trăm hoa đua nở, trăm sắc khoe hương nhưng cũng trăm cung bậc khác nhau, phong phú vô cùng. Sắc thì từ cầu kì đến đơn giản, còn trường của hương thì cũng rộng vô cùng, cũng từ thơm đến... thối!

3. Ví người là “hoa của đất” là hết sức chuẩn xác.

Con người cũng như cỏ cây hoa lá kết thành từ đất. Tất cả từ đất mà ra.

Thế giới con người cũng chẳng khác gì các loài hoa: Cũng xấu đẹp (hình thức), cũng tốt xấu (nhân cách phẩm giá), cũng có duyên hay vô duyên. Có người tài ba xuất chúng và cũng có đầy kẻ vô tích sự. Có người bên ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng tài ngầm khuynh đảo, có kẻ vẻ ngoài hào hoa phong nhã, dáng vẻ bặt thiệp nhưng bên trong thì rỗng tuếch như loài hoa không sắc hương.

4. Ngắm hoa nhớ đến người.

Con người có lúc tự đánh giá mình cao quý, nhưng đôi khi có người sống ở đời, ăn hại đất mà không bằng một bóng cây xanh, chẳng tỏa được bóng mát, chẳng ích gì cho đời. Có người tha hóa làm nhiễm độc cả xã hội như loài côn trùng. Tất cả không gì lạ vì chúng ta đều có chung một nguồn từ đất sinh ra, nên hoa và người đâu có khác nhau.

Đỗ Đức
Previous Post
Next Post