Trong cuộc đời dân gian, trong
gia đình khi có đứa trẻ chào đời thì người ta ăn mừng, khi có người chết thì
người ta khóc than. Đôi khi đứa trẻ không đòi hỏi ra đời, thí dụ như những đứa
trẻ ở Châu phi, tại sao phải sinh ra, hiện diện trên quả địa cầu để gánh vào
thân sự đau khổ và đói rách.
Đôi khi người ta muốn chết vì chết là một cách thoát khỏi những đau đớn xâu xé của thể xác. Người bị ung thư ở giai đoạn cuối không muốn kéo dài sự đau đớn của thể xác, khi da thịt họ bị những tế bào ung thư làm biến dạng xấu xí và tạo ra đau đớn mà chỉ có thuốc phiện mới giảm được.
Đôi khi người ta muốn chết vì chết là một cách thoát khỏi những đau đớn xâu xé của thể xác. Người bị ung thư ở giai đoạn cuối không muốn kéo dài sự đau đớn của thể xác, khi da thịt họ bị những tế bào ung thư làm biến dạng xấu xí và tạo ra đau đớn mà chỉ có thuốc phiện mới giảm được.
Sở dĩ người ta ăn mừng khi một thân
thể được thành hình vì linh hồn loài người mang nặng nghiệp vật chất nên thích
trụ trong một thân thể vật chất. Khi mất thân thể, họ cho đó là mất hết, là
chết. Ai cũng thích được một thân thể đẹp đẽ và khỏe mạnh để linh hồn được
nương trụ trong đó mãi mãi. Nhưng tiếc thay, sự thành hình vật chất lúc nào
cũng bị ảnh hưởng bởi luật vô thường. Sinh, bệnh, già và chết. Chính vì thế mà
trong thế giới loài người, người ta thích sinh sản. Sinh sản là một công cụ để
cho loài người duy trì sự sống qua sự thành lập những xác thân trên thế giới.
Bản chất của tâm không bị lệ
thuộc vào sinh tử. Ít ai hiểu được Tâm. Tâm không thể hiểu được bằng tư tưởng
vì tư tưởng là bóng của tâm. Những tư tưởng cô động lại tạo thành dòng nghiệp
suy tưởng mà dân gian gọi là linh hồn. Càng bị trôi xa theo dòng suy tưởng đó
con người dần dần quên lối trở về Nhất tâm. Tùy tôn giáo, còn gọi là Chân tâm
hoặc Thượng đế. Họ chỉ mường tượng ra Chân tâm như là thiên đàng hạnh phúc nơi
mà họ trở về sự đầy đủ. Người Ki tô giáo mường tượng rằng nơi đó Chúa sẽ đón họ
và họ sẽ sống mãi mãi hạnh phúc. Người Phật tử thì mường tượng rằng Phật sẽ
rước họ sống trên cõi Phật. Đó chỉ là hy vọng để sống, để vượt qua khổ đau. Đa
số con người đã lạc lối về vì bị dòng suy tưởng làm mờ mắt. Nói một cách khác,
họ lầm tưởng trời mây và hư không mà người ta in lên mặt giấy là thật và không
nhìn ra cái hư không thực tế đang diễn ra trước mắt.
Những tình cảm, những suy nghĩ bị
ảnh hưởng sâu đậm bởi dòng suy tưởng, đến nỗi người ta cứ quả quyết là những
hình ảnh giả tạo do dòng suy tưởng dựng ra là sự thật. Người ta vui buồn,
thương ghét, say đắm và hận thù theo nó. Vì dòng suy tưởng đó là giả tạo nên
không thể nào người ta có mãi mãi những dòng suy tưởng trùng hợp với nhau. Tình
yêu và hận thù từ đó mà sinh ra. Cặp tình nhân yêu nhau khi dòng suy tưởng
trùng hợp, rồi khi sống với nhau một thời gian, va chạm với thực tế nhiều thì
nó bớt trùng hợp. Lúc đó họ bớt yêu nhau và từ đó tình yêu có thể tan rã. Tình
yêu, ngoại tình, ghen tuông, bực tức hay hận thù như bóng nước đủ màu hiện và
tan. Nhưng người ta cố giữ những bóng đó trong tâm tự tạo sự đau khổ triền
miên.
Người thế gian hay thích rượt
đuổi những hình bóng, muốn thực hiện những hình bóng đó trên cơ sở vật chất.
Con người khao khát trở về nhất thể của Tình Yêu trường cửu. Nhưng trong sự mê
man đeo đuổi hình bóng, họ tưởng rằng khi yêu nhau, cặp tình nhân trở về một.
Tiếc thay, cái một sum hợp của tình yêu là một ảo tưởng. Con người sẽ sinh con
đẻ cái và tinh thể một đó dần dần bị pha loãng và phân chia trong vô cực của lo
âu. Những đứa con với những cá tính khác nhau và những định mệnh khác nhau
không thể nào trùng hợp với hình ảnh ước mơ của cha mẹ. Buồn phiền, lo âu cho
con, rồi cho cháu là những cơn nước lũ lôi kéo con người càng đi xa cái nhất
thể. Lo âu, buồn phiền chia cắt tâm hồn thành nhiều mảnh vụng thật khó hàn gắn
lại.
Khi cuộc đời về chiều, khi con
người ngoảnh đầu nhìn lại thì họ nhận ra đã bỏ lại nhiều mảnh đời ngoài sau.
Những mối tình chưa thực hiện được, những tiếc rẻ, những hối hận, những đứa con
của những mối tình hoang, những tâm hồn họ tạo ra nhưng không điều khiển được,
những tức giận, căm thù không bỏ quên được như hành trang mà người di tản bỏ
lại đằng sau. Cuộc đời như cuộn phim của người đạo diễn không tên. Người đạo
diễn không tên vì người đó không làm chủ được những diễn biến của cuộn phim.
Người đó tưởng rằng mình điều khiển cuộc đời, nhưng khi nhìn lại thì có lẽ là
cuộc đời điều khiển họ.
Họ muốn trở lại để sống lại những
mảnh đời bị bỏ lại. Có lẽ vì lý do này con người, cả nam lẫn nữ, ai cũng thích
nhìn người phụ nữ trẻ đẹp. Khi nhìn thân thể nảy nở của cô thiếu nữ dậy thì,
làm người ta muốn vào và trụ trong đó để sinh ra những xác thân mới. Có lẽ đa
số con người không có khả năng nhìn sâu như vậy. Họ chỉ biết có cảm giác thích thú
và thích được gần gũi với người đẹp. Họ bị cái ảo giác của tình yêu mời gọi.
Rồi dòng sông của suy tưởng sẽ một lần nữa kéo linh hồn đi xa hơn và dễ lạc vào
những cõi của bóng mây hình ảnh. Họ muốn trở lại sống lại những mảnh đời bị bỏ
lại. Và cứ như thế họ tạo thêm nhiều đám mây ảo giác nữa trong những thân thể
hiện diện trong nháy mắt, tính theo thời gian của vũ trụ.
Những mảnh đời bị bỏ lại như bản
tình ca chưa kết thúc. Con người muốn trở lại để kết thúc. Chàng si tình lỡ
đánh rơi kỷ vật của người yêu khi chàng chèo thuyền qua con sông. Chàng tiếc rẻ
cố giữ con thuyền chính giữa dòng sông để chờ sáng đến sẽ nhìn rõ hơn và lặn
xuống sông lấy lại kỷ vật. Nhưng nào chàng có biết là dòng sông lúc nào cũng
trôi đi và đã cuốn kỷ vật đó đi thật xa rồi. Con người cũng thế, lặn hụp trong
vòng sinh tử để tìm lại một ảo tưởng Tình Yêu vĩnh cửu không bao giờ có được.
Bs. Thái Minh Trung
Nguồn: dalanphim.com