Sự Hiểu Biết không thể có nếu đặt
con người ở trong một khuôn mẫu. Nếu bị đặt trong một khuôn mẫu thì sự hiểu
biết chỉ có ở một khía cạnh nhỏ, mà sự Hiểu Biết thì bao la vô tận. Sự hiểu
biết xuyên qua sự tiếp nhận điển quang cũng có nhưng luôn luôn phải được phát
triển và nhận biết qua xác phàm thì mới có ngôn ngữ để phổ biến mọi trạng thái,
mọi biến chuyển của tâm linh để soi rọi hướng dẫn mọi chân linh.
Việc gì đến thì làm, khi hoàn
cảnh đến thì hành động còn sự suy tưởng chỉ là ảo ảnh ảo giác của quá khứ hay
tương lai. Luôn luôn ta phải tỉnh ngộ để biết TA LÀ AI. Là SỰ SÁNG TRONG. Ta
không phải là vai trò mà ta đang đóng. Mà ta là sự sáng suốt, là ánh sáng của
sự hiểu biết. Ta cũng không phải là thân xác mà cũng không phải là những cảm
quan. Ta có thân xác, cảm quan để qua đó ta hành xử, học hỏi, thực hiện. Nhưng
nó không phải là ta. Vì thế các Ảo Từ: danh dự, danh giá, đẳng cấp, bổn phận,
giáo điều, vân vân..., đều bị tước bỏ.
ĐẠO không phải là TÔN GIÁO vì tôn
giáo là ảo từ. Đạo cho con người sự tự do còn tôn giáo áp chế con người đặt con
người vào khuôn khổ của giáo điều. Đạo là sự tự nguyện, tự nguyện lựa chọn con
đường sống của chính mình. Còn tôn giáo không cho ta sự lựa chọn mà bắt ta phải
tuân theo một đời sống đã được quy định để được vào Niết bàn hay cõi trời.
Đạo không cho ta tham vọng nhưng
tôn giáo cho ta tham vọng. Vì Đạo cho ta sự lựa chọn một cuộc sống cho riêng ta
trong khi Tôn giáo cho ta một ước vọng đạt được ảo tưởng của Niết Bàn. Sống
trong Đạo ta thưởng thức từ giây phút, từ hơi thở của đời sống. Sống theo tôn
giáo ta biến ta thành kẻ tuân hành những luật lệ, khuôn mẫu để ta có thể được
giải thoát khi ta chết.
Khi ta muốn được giải thoát khi
ta chết thì lúc đang sống ta lại trở nên một xác chết đang sống.
Ta đang sống trong một xác chết
vì tâm linh ta bị ngủ yên, ta miên man hòa mình vào những vở kịch của đời sống
và ta lầm tưởng ta là nhân vật của vở kịch sống đó. Ta vui cười, ta đau khổ, ta
sung sướng, ta oằn oại và ta đã thật sự quên ta. Ta quên ta qua các thăng trầm
của đời sống: có vui sướng thì có đau khổ, có thành công thì có thất bại. Ta
ngỡ ngàng với những nghịch cảnh, bâng khuâng, sung sướng với thuận cảnh. Chơi
vơi với những biến cố, mất mát, đổ vỡ bất ngờ và ta... chợt tỉnh ngộ.
Ta hãy nắm lấy những giây phút
tỉnh ngộ ấy và đừng cho nó đứt quảng tan biến đi để các bản tính lẫn giác quan
thường nhật lôi kéo ta về với vở kịch đời mà ta đang đeo đuổi.
Hãy trở về vĩnh viễn với âm thanh
của nội tại. Trở về với chính ta, với hơi thở ta trong mỗi giây phút. Trở về
với chính ta để ta sống trọn đời sống mà chính ta đã lựa chọn. Một đời sống
không ảo tưởng. Một đời sống thật tràn đầy và mạnh mẽ với ý chí đối đầu với mọi
khó khăn, mọi màn lớp của vở kịch trong đời sống.
Hãy trở về với chính ta để ta
sống một đời sống không ảo tưởng.
Xem thêm: Ghé thăm Blog thanlinhvatuonggiay.blogspot.com