Thiền vốn không bệnh, có bệnh sao
gọi là thiền? Tuy nhiên, do người thực hành công phu nghiêng lệch, tâm vội vàng
hấp tấp không thể nhận sâu lý thật, được ít cho là đủ, tạo cơ hội cho tính chấp
ngã được nuôi dưỡng sống còn nên trở thành bệnh hoạn trên đường tu, nếu không
kịp thời tỉnh giác thì nhân quả sẽ đến khó lường trước được!
Bởi lý thiền quá gần gũi, xác
thật, người nhận ra chỉ trong chớp mắt nhưng sống được trong ấy hẳn không phải
một ngày, hai ngày là xong. Người mới thấy dễ lầm Phật nhân thành Phật quả.
Thiền lại chỉ thẳng tâm người,
thấy tánh thành Phật, lấy tự tin làm gốc, nên người không khéo nhận dễ thành
kiêu mạn, cho TA là trên hết. Trong đây chỉ nêu một ít bệnh thường gặp, thường
có để giúp cho người thực hành ngừa tránh, không rơi vào lối tẻ, đường ma mà
thành tựu sức sống trọn vẹn.
1. Bệnh chấp lý bỏ sự, nghiênh lệch một bên
Người học thiền hấp tấp cứ nghĩ
thiền là vượt ngoài đối đãi, không tu không chứng, vốn không có một pháp thật
cho người thì có gì để làm, để học? Do đó, thấy người ngồi thiền thì chê là chấp
tướng, thấy kẻ lễ Phật thì cười là hình thức, thấy kẻ nghe giảng thì bảo là mê
chữ nghĩa v.v… trái lại tự mình sống buông thả như người tầm thường không tu,
cho đó là TA đạt thiền. Đây là bệnh nghênh lệch bên lý, thiếu sức sống thật.
Hãy xem Lục Tổ gạn hỏi Hoài
Nhượng:
- Có tu chứng chăng?
Hoài Nhượng thưa:
- Tu chứng tức chẳng không, nhiễm
ô chẳng thể được.
Với chỗ thấy của ngài Hoài Nhượng
thì không hoàn toàn bác bỏ tu chứng đã biết chỗ rốt ráo đó vốn không một vật gì
có thể so sánh nhưng phải công phu thực hành sâu xa mới chứng nghiệm được, đâu
phải để tự nhiên mà biết. Song tuy nói tu chứng nhưng thực ra nó vốn chưa từng
có gì nhiễm ô được nên cũng không có chỗ để tu, để chứng, để được gì thêm nữa.
Đây, chính là người có công phu thực sự mới nói lên được rõ ràng như thế. Nếu
người kẹt trên lý suông thì khi bị gạn hỏi như thế hẳn sẽ đáp: “Không có tu
chứng” vì không có một vật gì có thể so sánh thì tu chứng cái gì? Tuy nhiên với
người có chỗ sống chân thật, nghe nói thế liền biết ngay, người này chỉ thấy
một bên lý, chưa có sức sống thật sự. Người tu thiền chân chánh cần xét kỹ điểm
này, chớ để nhân lành thành quả dữ!
2. Bệnh tri giải – Thiền mói
Hòa thượng phù Sơn Pháp Diễn nói
với Đạo Ngô Chân rằng: “Người học đạo chưa đến nơi đến chốn, tự khoe thấy nghe,
đuổi theo hiểu biết, dùng miệng lưỡi để hơn thua nhau, khác nào nhà xí bồi đồ
nhơ nhớp chỉ làm tăng thêm mùi hôi thối mà thôi.”
Đây là, cứ lo hơn thua trên cái
miệng, đề cao cái Hiểu Biết của mình mà quên mất công phu thực tu, thực chứng.
Đó là bệnh MÓI THIỀN, cần phải tránh!
3. Bệnh kiêu ngạo ngông cuồng
Người có công phu thấy được chút
ít lẽ thật, vội chấp vào đó là sở đắc của mình, chưa có sức sống chân thật sâu
xa nên sinh tâm kiêu mạng. Thấy mình là hơn tất cả, vì ít ai có chỗ thấy được
như mình. Nếu không sớm tỉnh, lâu ngày thành thói quen, thấy trước mắt như
không người, chẳng có ai BIẾT ta, chỉ TA biết TA thôi, bèn trở thành ngông
cuồng, xem thường nhân quả, rất nguy hiểm.
Như trong hội chúng của Thiền sư
Bạch Ẩn có một ông tăng điên nghĩ rằng mình đã chứng đạt nhứt tính với Phật.
Ông xé kinh sách và dùng làm giấy vệ sinh bị Bạch Ẩn quở trách.
Thiền sư Quảng Trí bảo: “Miệng
nói niệm Phật, tụng kinh, lễ lạy là Tiểu thừa chấp tướng, dạy người tu tập, còn
chính mình thì ngồi chơi. Hoặc suốt năm chẳng lạy một vị Phật nào, chẳng một
lần lễ sám hối, chẳng tụng một bộ kinh. Trái lại, những sách vỡ thế gian không
cần thiết thì ghi chép, hạnh người tu không làm việc thế tục mà làm, xưng là
bác học. Khinh rẻ quả Phật không chịu tu, cũng không cần làm chút điều lành.
Khiến cho trẻ nhỏ hậu sinh ra vẻ thông minh, chỉ tìm kiến giải, vừa có chỗ hiểu
biết liền cho là một nhảy thẳng vào, còn gì phải nói. Rồi ngông cuồng, ngạo
mạn, cống cao trừng trợn, miệng nói bừa bãi, thân không chọn bạn. Chẳng nghĩ
đến tình dục thế gian vẫn đầy tràn không ngằn mé, thế nào lại dùng lời hoạt bát
mà phá vỡ cửa nhân quả! Tự làm, làm lầm mọi người, đâu tránh khỏi bị chìn đắm.
Nếu chẳng bị ma thâu nhiếp, nhất định phải đọa mãi nơi tam đồ, chịu cảnh núi
đao rừng kiếm để đền lại cái nhân trước kia và mang lông đội sừng để đáp trả
cái quả sau đó.”
Người biết rõ nhân quả, nghe đến
chẳng rùng mình sao?
4. Bệnh chấp không, khinh thường nhân quả
Bởi chấp lầm theo kiến giải thô
cạn, nghe chỗ lý tột của thiền là bặt niệm đối đãi, không tướng phàm thánh,
thiên đường địa ngục có thể được, bèn mặc tình mắng Phật, chửi Tổ, chê kinh.
Song, đó chỉ là nghe hiểu, mà Tâm thật chưa đến, vội đi chê bai tất cả, không
ngờ thân mình lọt vào lưới mà mà không hay biết.
Thiền sư Quảng Trí bảo: "
Những người họ đạo, nếu như hành chưa đoạn, tập khí phiền não lại sâu đậm, ghé
mắt sinh tình, chạm trần thành trệ, dù rõ ý xong ý nghĩa sinh tử mà sức kia
chưa đủ, chẳng thể chấp rằng:" ta đã ngộ xong, phiền não tánh là không,
nếu khởi tâm tu lại là điên đảo". Thế nhưng, tánh phiền não dù không, mà
hay khiến thọ nghiệp. Nghiệp quả không tánh, mà cũng tạo nhân khổ. Khổ đau tuy
hư dối vậy mà khó nhẫn là sao?"
Nghĩa là miệng nói không mà tâm
chưa không thì đâu tránh khỏi nhân quả, chớ bảo là hoàn toàn không có gì.
Ở một đoạn khác, thiền sư Quảng
Trí lại bảo: "Người xưa nói:- Kẻ học đạo dòm thấy một chút pháp không, rồi
nghe người tụng kinh, niệm Phật, lễ bái, thực hành các thứ hạnh, liền
bảo:" Pháp lìa danh tự, nều theo danh giả thuyết quyền, càng thêm hư
vọng". Đây là hạng người trong tâm ngoài miệng trái nhau. Đâu chẳng thấy
Kinh Lăng Nghiêm nói:" Nếu ở trong định kia, các thiện nam thấy sắc ấm
tiêu, thọ ấm sáng tỏ, tự cho mình là đủ, thì có một phần đại ngã mạng, bị ma
nhập tâm phủ. Họ bảo, một niệm vượt qua ba vọ số kiếp, trong tâm còn xem thường
cả mười phương Như Lai, huống chi hàng Thanh Văn, Duyên Giác ở bậc dưới. Chẳng
lễ tháp miếu, kinh thường kinh tượng, cho đây là đồng, vàng, gỗ, đất. Và bảo
nhục thân là chân thường mà chẳng tự cung kính, lại đi sùng mộ gỗ đất thật là
điên đảo. Quả làm nghi lầm người sau vậy. Phải biết, chấp không mà phá tướng
như thế đều là quyến thuộc của ma. Mặc cho tất cả đều không, sinh không, tử
cũng không, nhưng vua Diêm La chẳng không thì làm sao đây? Thật đáng thương xót!"
Đó gọi là Si không, mê lầm nhân
quả là bệnh chẳng phài thiền cần phải tránh!
5. Bệnh tự mãn dừng bước giữa đường
Người học được một ít lý thiền,
hiểu được một vài công án, liền tưởng mình đã đạt thiền, đã đủ vốn liếng không
cần học hỏi, tìm hiểu, thưa thỉnh gì thêm. Không ngờ tập khí ngã mạn ngấm ngầm
nổi dậy, thấy ta hơn gnười, ta tự đầy đủ, ta biết hết rồi v.v… thành mở đường
cho cái ta sống dậy mà không hay biết. Sự thật cái hiểu của mình có được bao
nhiêu so với mười trí của Phật đã được mấy cái mà vội tự mãn quá thế? Đây là
bệnh chẳng phải thiền.
Thiền sư Tâm ở Hoàng Long sau khi
đại ngộ, Sư vẫn sống chung lộn với chúng và thường hay tìm hiểu dứt khoát về
lời dạy của Vân Môn. Hòa thượng Huệ Nam thấy vậy bèn hỏi:
- Đã biết việc này rồi thì thôi,
ông còn dụng nhiều công phu để làm gì?
Sư thưa:
- Dạ, chẳng đúng. Hễ còn một mảy
may nghi ngờ là chưa đến hàng vô học, đâu thể tự do tung hoành xoay chuyển trời
đất được.
Hòa thượng Huệ Nam công nhận.
Kinh nghiệm của người thực sống,
thực hiểu đầy đủ là như thế. Người chân thật có đạo tâm cần thấy rõ!
5. Tóm kết
Thiền sư Quảng Trí bảo: “Pháp
tánh không bờ mé, biển hạnh khó đo lường. Vì vậy khoảng trong sát na hành đủ vô
số kiếp, hoặc hằng hà sa kiếp chưa hết một niệm. Đều bởi, người có hiền ngu,
căn cơ có lợi độn mà ngộ có chậm mau vậy. Hoặc đã ngộ nhập thôi dứt quá sớm,
trí chẳng vào tới đạo vi điệu, thì khó thắng nổi tập khí. Nếu một niệm chẳng hết
sạch, tức là cội gốc sinh tử, sẽ bị nghiệp lôi đi, trở vào trong bào thai thân
sau.”
Nói chung người tu thiền phải
luôn luôn thấy rõ chính mình trong mọi trường hợp, không để một chút bóng tối
xen vào khiến che mờ chân tánh. Điều nên nhớ là, mình đang sống trở về chân,
thì phải chân thật với chính mình, không thể dối mình bằng lý này lý nọ. Một
điểm qua trọng nhất không thể lầm lẫn là, phải luôn luôn sáng ngời không để
tướng ngã xen vào mà không hay biết. Có tướng ngã vào, nhất định là bệnh, dù lý
luận bao che cách mấy cũng không khỏi! Mà chúng ta đều là những người hiện còn
đang tu, chưa phải đến quả cứu cánh thì ai dám bảo là hoàn toàn sạch hết tướng
ngã?. Đã chưa thật sạch hết thì dám tự hào hay sao? Vừa có niệm tự hào thì
chính nó đã hiện ra rồi, đâu thể che mắt được bậc thiện tri thức! Cần phải một
phen sáng là sáng mãi tột mé vị lai không cùng tận, chẳng dừng lại ở bất cú chỗ
nào. Mong huynh đệ chúng ta hãy cẩn thận!
Nguồn; thuongchieu.net