Lời nói có thể khơi dậy niềm hạnh
phúc hay ngược lại giết chết một con người. Nếu đã cho rằng mình có thể sống mà
không quan tâm đến thái độ của người khác thì cứ tự tin mà bước thẳng. Đừng bao
giờ cố tìm hiểu suy nghĩ của họ để rồi thấy mình thật ngu xuẩn và hèn mọn...
Từ trước đến nay, có ai hy sinh
mà nghĩ mình sẽ nhận được gì? Người ta "cho" và mong được
"nhận". Thế là vô nghĩa, làm gì có "hy sinh"?
"Từ bỏ" là một khái
niệm dành cho sự yếu đuối và hiển nhiên không ai muốn mang nó vào mình. Nhưng
cuộc đời đôi lúc cũng khéo trêu ngươi, nó đẩy ta vào cái vòng xoáy nho nhỏ rồi
để mặc ta ở đó.
Hổ thẹn ê chề... nhỏ bé và bất
lực...
Ta vươn tay ra chỉ để thấy rằng
không có gì cả. Ta mang trên người nhiều kỳ vọng nhưng điều đó không khiến cho
ta tránh được "thất bại". Và thất bại nhưng ta lại không có cái quyền
để từ bỏ? Ai dám tin chắc câu: "Sau cơn mưa trời lại sáng" vì ngoài
kia đâu thiếu những cơn bão điên cuồng ập đến cùng những cơn mưa to.
Chẳng có quy luật nào khiến ta
được đón nhận thành công khi cố công vun trồng. Công sức không đồng nghĩa với
thành quả đẹp. Không phải tất cả mọi nhánh cây đều cho quả ngọt. Ta thành công
khi đứng cùng kẻ thất bại, và thất bại của ta là xúc tác để kẻ khác thành công.
Cuộc sống là một chuỗi những sự
kiện trùng lặp và hỗn độn, hỗn độn ngay từ lúc bắt đầu. Mỗi cá nhân chỉ là một
mắt xích trong một guồng quay lớn, được đời ném cho một ít hành trang vào cái
ngày sinh ra rồi bắt đầu lao vào cùng canh bạc lớn.
Kẻ được ít... Kẻ được nhiều... Kẻ
khôn khéo biết chắt chiu cái vốn ít ỏi... Kẻ vội vã quá tay tiêu hết cuộc
đời...
Nhưng chẳng ai cảm thấy là đủ cả,
ai cũng cảm thấy mình thiếu thốn, mình thua thiệt và muốn thật nhiều cho bản
thân. Bản năng con người thúc họ cấu xé, giành giật lẫn nhau. Nơi nào có con
người là có ích kỷ và cạnh tranh. Điều đó là không đúng sao?
Với ta, đáng sợ nhất có lẽ là lỡ
như một ngày nào đó ta không còn cái cảm giác yêu thương. Sống vô hồn và vật
vờ.
Đôi khi, ta hầu như không còn cảm
xúc, nhất là đối với tình yêu. Tự thu mình vào một cách khó hiểu và từ chối nó
một cách lạnh lùng.
Nó vỗn dĩ bình thường và vẫn luôn
hiện hữu nay bỗng dưng lại trở thành xa xỉ.
Có thể vài năm sau, khi đã già
dặn hơn và bắt đầu mệt mỏi với chính bản thân mình, ta lại bắt đầu biết khao
khát một tình yêu. Chứ bây giờ thì chưa.
Chưa đâu...
Điều ta sợ nhất là khi chết đi ta
sẽ bị lãng quên, thành cô hồn vất vưởng sống nhờ vào chút nhang khói của cõi
đời. Và ta biết, để không bị lãng quên như thế thì trong những ngày đang sống,
ta phải sống ra sao. Và để bước tiếp, ta cần một lúc nào đó để dừng lại.
Nhưng, có cho ta không? Một chỗ
để dừng lại..
Windy