Tình cảm phát xuất từ con tim, mà
đã từ con tim thì có lúc chúng ta thương, có khi chúng ta ghét, giận hờn, si
mê…bởi vậy có một triết gia Tây phương nói rắng:”Con tim có những lý lẽ mà lý
trí không thể nào hiểu nổi”.
Khi một người chạy theo tiếng gọi
của con tim, chẳng hạn như một chàng trai nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp khiến
lòng anh ta phát sinh một tình cảm ưu ái và muốn chiếm đoạt về mình. Thứ tình
cảm ưu ái nầy phát xuất từ tâm lý vị kỷ của con người, đó là muốn thâu góp mọi
thứ tốt đẹp trên thế gian. Đây chính là hệ quả của tâm lý tham lam mà thôi.
Gần đây báo chí đăng tin có một
thiếu phụ rất giàu tìm cách chiếm đoạt tình cảm của một chàng đẹp trai có vợ,
nhưng không thành công. Sự thất vọng đã biến bà ta từ tình yêu trở thành thù
hận nên tìm cách trả thù cho hả dạ. Vậy thứ tình cảm yêu mến hay hận thù của
người đàn bà nầy cũng phát sinh từ tâm lý tham lam, ích kỷ chớ không phải là
thứ tình yêu chân thật.
Nói tóm lại, khi nói về tình cảm
thương ghét của con người thì hễ cái gì thỏa mãn được lòng tham muốn thì sự ưa
thích sẽ phát sinh, còn cái gì ngăn cản lòng tham muốn thì sự thù ghét sẽ xuất
hiện. Do đó tình cảm của con người chỉ là một trò lừa dối của chấp ngã mà thôi.
Có một loại tình cảm mãnh liệt
hơn các loại tình cảm khác đó là tình yêu nam nữ. Thứ tình cảm nầy khá phức tạp
bởi vì nó bao gồm từ những cuộc tình cao thượng, chân chính đến những trò đùa
giỡn ái tình và lợi dụng tình ái. Vậy duyên nghiệp từ quá khứ đã chi phối cho
loại tình cảm nầy thế nào?
Nếu hai người quả thật có duyên
nợ từ tiền kiếp thì họ sẽ yêu nhau chân thành và đi đến hôn nhân để trả xong nợ
quá khứ và có thể tiếp tục gây thêm nợ cho mai sau.
Nếu không có nợ mà chỉ có duyên
thì họ sẽ yêu nhau qua một giai đoạn rồi gặp trắc trở để rồi tình cảm phai nhạt
dần theo năm tháng.
Còn trường hợp tình yêu đơn
phương thì sao? Đó là người nầy mơ tưởng đến người kia nhưng không được đáp
lại. Đối với họ thì người kia chính là mẫu người lý tưởng mà họ hằng mong ước
từ sắc đẹp cho đến nhân cách. Nhưng rất tiếc vì không có duyên từ trong tiền
kiếp nên họ chỉ đón nhận bao sự lạnh lùng chua chát mà thôi.
Nếu đời nầy có một chàng trai đa
tình đã dẫm lên không biết bao nhiêu cuộc đời của phụ nữ thì dĩ nhiên kiếp sau
anh ta sẽ chuyển thân làm người nữ để chịu đựng sự bạc tình của người khác.
Nói thế thì tình yêu bên ngoài có
thể che phủ bằng những bông hoa tươi thắm, nhưng thật ra bên trong nó được che
lấp bằng những bản chất ích kỷ và hưởng thụ của con người. Thật vậy, chính cái
bản năng hưởng thụ đã thúc đẩy trai gái tìm đến với nhau và cũng chính cái bản
năng hưởng thụ nầy đã thúc đẩy họ làm khổ cho nhau. Trong bất cứ xã hội nào
cũng có rất nhiều cặp vợ chồng gây gổ, đánh đập, giết hại lẫn nhau gây đau
thương cho mình và cho con cái.
Thêm vào đó, có những vụ ngoại
tình đưa đến ly dị chỉ làm khổ mọi người và tạo ra lắm nghiệp nhân không tốt
cho họ về sau.
Đối với sự công bằng của luật
nghiệp quả thì nếu ta chiếm vợ người thì trước sau cũng bị người đoạt vợ của
ta. Còn nếu hành hạ vợ mình thì dĩ nhiên kiếp sau sẽ bị đọa làm người nữ để bị
hành hạ trở lại. Kẻ muốn ly dị, bỏ rơi con cái sẽ trở thành mồ côi, hiu quạnh ở
đời sau.
Vì có những đau khổ, bất hạnh
trong đời sống lứa đôi nên có một triết gia Tây phương đã thốt lên rằng:”Chỉ có
những triết gia chân chính mới sống hạnh phúc trong hôn nhân, nhưng tiếc thay,
nếu là triết gia chân chính, họ sẽ không bao giờ lập gia đình”.
Phật dạy rằng:
-Người đời có nhiều sự ham muốn,
nhưng ham muốn nữ sắc là hơn hết. Vì sắc đẹp nên sinh lòng ham mến (yêu) nên
cái ham mến là hơn hết. May thay! Chỉ có một sắc đẹp, chứ có hai thì tất cả mọi
người trong thiên hạ, không ai tu nổi.
Luật Nghiệp Quả không dừng lại ở
đây mà còn ảnh hưởng đến những gia đình mà cha mẹ đánh đập, chửi mắng hay thù
ghét con cái của mình. Thật ra đây chỉ là sự bình đẳng mà thôi vì đời trước khi
còn làm cha mẹ thì nó đã đối xử tàn tệ với con cái của nó. Đến kiếp nầy duyên
nghiệp đưa đẩy nó rơi vào gia đình có bậc cha mẹ tánh tình hung dữ và miệng
lưỡi ác độc để trả lại những nỗi khổ mà nó đã gây ra cho người khác.
Ở Việt Nam có rất nhiều gia đình đông con
mà cha mẹ lại không thương con đồng đều. Tại sao gia đình có năm, sáu đứa con
mà cha mẹ chỉ thương nhất có một người? Không có gì khó hiểu cả bởi vì trong
những đời trước cha mẹ hiện tại đã mang nặng ân nghĩa với đứa con đó nên bây
giờ khiến cha mẹ thương yêu, cưng chìu đứa con đó hơn.
Thêm nữa, trong đời quá khứ nếu
kết duyên với con cái thì đời nầy chúng ta gặp lại chúng. Nếu là phước duyên
thì chúng đến để báo đền ơn nghĩa ngày xưa. Chúng quan tâm, lo lắng và giúp đỡ
mọi chuyện cho cha mẹ. Chúng cố gắng học hành, trở thành người tốt để đem niềm
vui cho cha mẹ. Còn nếu là ác duyên có nghĩa là chúng đến để đòi nợ, gây khổ
cho cha mẹ. Cha đau mẹ yếu chúng chả cần quan tâm. Chúng chỉ thích ăn chơi trác
táng, phung phí tiền bạc, tương lai đen tối và gây phiền não cho gia đình. Thay
vì cố gắng tạo dựng một tương lai tốt đep cho cuộc đời của mình thì trong tâm chúng
chỉ để ý đến cái gia sản to lớn của cha mẹ mà thôi.
Tóm lại, một khi tình cảm phát
xuất từ con tim thì đau khổ, phiền não còn dính liền với con người bởi vì những
tư tưởng đó được cấu tạo bởi lòng tham lam, ích kỷ. Vì thấy sự nguy hại của cảm
tình nên Đức Phật đã dạy cảm tình là mê muội, không sáng suốt và chạy theo dục
vọng để dẫn con người đến chỗ khổ đau. Muốn có cuộc sống an vui, tự tại thì con
người phải quay về sống với trí tuệ chân thật của họ. Vâng, chỉ có trí tuệ sáng
suốt mới có đủ công năng đưa con người vượt qua mọi đau khổ để đến được cảnh
giới an vui, hạnh phúc. Sống với trí tuệ là sống với lòng vị tha của từ, bi,
hỷ, xả.
Do đó nếu con người biết đem tình
thương chân chính của sự hy sinh, độ lượng và vị tha vào trong cuộc sống thì
tình yêu đó sẽ không còn đậm màu sắc ảm đạm của bản năng ích kỷ. Thật vậy, con
người bị dục vọng thiêu đốt và màn đen vô minh che lấp. Chỉ có ánh sáng trí tuệ
mới có thể dập tắt ngọn lửa ái dục cũng như xé toang màn vô minh ấy để giúp cho
con người thoát ly cảnh khổ.