Trong một bài thơ nhỏ của mình,
tôi tự hỏi "... liệu con đường có thể tự bay lên?". Thú thật, con
đường chỉ là một thứ xiêm áo đỏng đảnh của văn chương, bởi chẳng cứ gì con đường,
ta có thể hỏi như vậy về bất kì thứ đồ vật nào khác, chẳng hạn chiếc gạt tàn
ngay trước mắt kia, chiếc gạt tàn tầm thường mà bạn vẫn dùng hàng ngày khi uống
trà, đọc báo hoặc trầm ngâm với những điều vặt vãnh. Liệu chiếc gạt tàn ấy có
thể tự nó bay lên?
Chắc chắn là có, các nhà khoa học
trả lời như vậy và không phải nhờ bất cứ một phép lạ nào. Chúng ta ai cũng biết
rằng mọi vật đều được cấu tạo từ những phần tử rất nhỏ: những phân tử, nguyên
tử, những hạt cơ bản... Chúng ta cũng biết rằng những hạt này đều không ngừng
chuyển động. Sự hỗn loạn khiến nó nằm nguyên ở đó, chính sự hỗn loạn khiến nó
vẫn luôn còn nguyên là nó. Nhưng hãy tưởng tượng rằng vào một khoảnh khắc nào
đó, vào một ngày đẹp trời nào đó, đa số các hạt nhỏ tình cờ chuyển động về phía
trên và, khi lực nâng đủ lớn để thắng sức hút của trái đất, chúng ta sẽ được
chứng kiến một chuyến bay ngoạn mục: chuyến bay của chiếc gạt tàn.
Hiển nhiên, xác suất xảy ra
chuyến bay ấy là vô cùng nhỏ. Nhưng dù sao chúng ta vẫn không thể bỏ qua, hơn
nữa, dù nhỏ, chắc chắn nó vẫn lớn hơn, triệu triệu lần lớn hơn xác suất của
việc những hạt vật chất nhỏ bé hỗn độn trong vũ trụ sắp xếp lại theo một trật
tự, cấu tạo nên những nguyên tử, phân tử, để rồi những nguyên tử, phân tử hỗn
loạn kia kết hợp với nhau tạo nên những hợp chất, đầu tiên là vô cơ, rồi hữu
cơ, những hợp chất hữu cơ đó lại kết hợp với nhau thành những cơ thể đơn bào,
đa bào, những loài, những giống... và cuối cùng sự chọn lọc tự nhiên đã sản
sinh ra con người, thứ sinh vật biết làm thơ ca, chế tạo máy điện toán và tàu
vũ trụ!
Thế mà cái sự kiện với xác suất
vô cùng nhỏ nhoi ấy trên thực tế đã xảy ra, con người đã xuất hiện, và chính ở
trên Trái đất! Bạn thử nghĩ xem, điều đó may mắn làm sao, kỳ diệu làm sao!
Nhưng, cho dù hân hoan là một điều chính đáng, tôi viết những điều này không
phải muốn động viên hay khuyên bạn thưởng thức cuộc sống, bởi điều đó là thừa -
cuộc sống tự thân nó đã tuyệt vời và đầy những lời khuyên thông thái - mà xin
được cùng các bạn suy nghĩ thêm một chút về chuyến bay, chắc chắn bây giờ đã
bớt phần ngoạn mục, của chiếc gạt tàn. Suy nghĩ, chứ không phải là làm ra một
câu thơ khác, đại loại như "chiếc ghế kia rồi sẽ tự bay lên" để rồi
trở thành, về bản chất, một môn đệ nữa của chủ nghĩa hiện thực cổ điển.
Chuyến bay ấy nói gì?
Thưa, không có gì khác hơn là cái
chân lý cổ sơ, vừa hạnh phúc vừa đau đớn của loài người: chân lý về sự sống,
nói đúng hơn là về sự mong manh của cuộc sống. Người La Mã nói rằng mọi con
đường đều dẫn tới Rôma, các nhà hiền triết nói rằng hãy đào sâu vào trái tim
mình sẽ thấy thế giới. Để chiếc gạt tàn bay lên, như chúng ta đã thấy, sự hỗn
loạn, hay ít nhất một phần sự hỗn loạn, phải được thay bằng trật tự. Đó chính
là hình ảnh giản lược của toàn bộ nền văn minh nhân loại. Trình độ văn minh, ít
nhất là theo cách quan niệm của chúng ta, đồng nghĩa với trình độ tổ chức của
vật chất.
Trật tự chống lại hỗn loạn, hữu
hạn chống lại vô hạn, nhất thời chống lại vĩnh cửu - một cuộc chống chọi thật
không cân sức và cũng vì thế mà ngoạn mục. Cuộc chống chọi này thực ra đã được
bắt đầu từ rất lâu trước khi xuất hiện loài người nhưng chỉ với sự xuất hiện
loài người mới trở nên quyết liệt và ngày càng quyết liệt hơn. Từ bây giờ có
thể nói đó là cuộc chống chọi giữa con người và vũ trụ. Những công cụ ngày càng
tinh vi hơn. Họ bơm nước lên cao, làm băng giá nhân tạo, ngăn sông lấp biển,
bay lên không trung, thay đổi chính bản thân mình... Họ tổ chức những xã hội
ngày một chặt chẽ hơn, với những luật lệ ngày một phức tạp và một cuộc sống
tinh thần cũng ngày một thêm xa lạ và đầy vẻ thách thức... Đã có lúc con người
tưởng chừng cầm chắc chiến thắng trong tay. Descartes từng ca ngợi con người
như một vị anh hùng làm chủ thiên nhiên, làm chủ xã hội, làm chủ bản thân.
Bốn thế kỷ trôi qua, tiếng reo
của Descartes hóa thành một nỗi lo âu. Cuối thế kỷ XX, đột nhiên vấn đề tồn
vong của nhân loại được đặt ra và ngay lập tức trở nên cấp bách. Không ít những
người bi quan dự báo sự diệt vong của nhân loại và không phải là họ hoàn toàn
không có cơ sở. Trong vòng một thế kỷ nữa, con người sẽ thở bằng gì, khi mọi
hoạt động của con người, từ nấu ăn, sưởi ấm đến đi lại, luyện thép... đều bắt
đầu từ việc tàn phá bầu khí quyển: Hàng triệu, hàng triệu chiếc ô tô,. hàng
nghìn máy bay đang ngốn ngấu ôxy, những quạt gió khổng lồ đang quạt không khí
và những cái miệng khủng khiếp của những lò nung clinker, những nhà máy điện...
Con người có làm chủ được thiên
nhiên không, khi càng ngày khoa học, thứ mà con người ngạo mạn đã từng coi như
vũ khí bách chiến bách thắng để chinh phục thiên nhiên, càng biến thành một thứ
công cụ chữa cháy một thứ công cụ ngày càng lạc hậu so với nhà đám cháy do
chính nó tạo ra? Con người có làm chủ được xã hội không, khi nó trở nên bé nhỏ
vô nghĩa trong xã hội hiện đại, khi những thế kỹ thuật chính trị mà nó tạo ra
đã trở thành con quái vật vô hình ngày một dữ tợn và lạ lùng, nghiến ngấu nó,
đè bẹp nó? Và con người có thể làm chủ bản thân mình không, khi ngay cả sự tồn
tại của nó cũng đã bị lãng quên?
Ta đang lên đó ư, có thể là đang
xuống đấy - Có lẽ chưa bao giờ con người hiểu sâu sắc lời nói thông thái của
Đức Khổng Tử như khi đứng trước hoàng hôn của thế kỷ XXI. Tôi chợt nhớ đến so
sánh của ai đó về "sự thông thái" của loài người và loài vi khuẩn
Trái với loài người, loài vi khuẩn không hề "tiến hóa" từ hàng vạn năm
nay và có lẽ sẽ chẳng hề thay đổi trong hàng vạn năm sắp tới. Thế mà chúng lại
là một loài mạnh mẽ đến mức vấn đề tồn vong gần như không cần phải đặt ra.
Chúng sẽ tồn tại thậm chí cả sau những biến động lớn. sau một cơn Đại hồng thủy
hay một vụ nổ hạt nhân chẳng hạn. So với chúng, loài người mới yếu ớt làm sao.
Con người đã không ngừng tiến hóa, không ngừng thay đổi, nhưng tất cả những
điều đó có nghĩa lý gì nếu như nó không góp phần bảo tồn nhân loại với tư cách
một loài?
Sự phát triển của văn minh nhân
loại, như trên đã phân tích, là quá trình ngược với tự nhiên và vì thế chứa
đựng những nguy cơ ngày càng to lớn. Goethe, và sau này là Marx, đã mô tả quá
trình ấy như một đường xoáy trôn ốc. Đó là một dường xoáy trôn ốc ngược và
chúng ta có thể hình dung đến một lúc nào đó thế cân bằng sẽ không còn nữa.
Vậy phải chăng văn minh nhân loại
là một sai lầm của Chúa?
Tôi không cho rằng nó có thể có
một phán quyết sự mong manh của kiếp người - và, ở một chừng mực, nào đó, là sự
đồi bại. Đồi bại ở đây cần được hiểu với ý nghĩa triết học, hàm ý một xu hướng
tự thoái hóa. Mỗi bậc thang trên con đường tiến hóa kéo theo những nguy cơ tự
hủy diệt mới ngày càng lớn hơn.
Và đó chính là thách thức lớn
nhất đối với con người.
Nguồn: Ngô
Tự Lập