Tình yêu chỉ là món quà trá ngụy cho cuộc truyền sinh

Hạnh phúc có bao gồm sự dẫn lối, phán đoán của lý trí không, điều này chúng ta sẽ đề cập ở phần sau, nhưng ở đây chúng ta dường như phải thừa nhận với nhau rằng: tình yêu trước hết là một sự lựa chọn. Tại sao trong cả trăm vạn người tôi chỉ yêu có nàng, và tại sao trong cả muôn vạn người đến tỏ tình nàng chỉ nhận lấy mỗi tình Cảm của tôi? Chẳng phải tôi đã chọn nàng, và ngược lại nàng đã chọn tôi sao?

Vậy lựa chọn là gì? Lựa chọn chẳng là nó khi vắng bóng sự tham gia của một ý chí sáng suốt. Nhưng như Shakespeare nói: “Ai yêu mà chẳng yêu ngay từ lúc thoạt nhìn” (Whoever loved that loved not at first sight) thì sao?

Thực ra có một tia chớp ái tình vụt xuống trái tim bạn, và bạn chẳng có đủ thời gian suy ngẫm lựa chọn người bạn tình, bạn chỉ muốn đuổi theo nàng dù ở bất kỳ đâu… thì bạn vẫn lựa chọn! Tại sao vậy? Bởi lẽ sống ở đời bạn luôn luôn khát yêu, và bạn luôn để mắt tìm kiếm người bạn tình cho mình, nhưng bạn chưa gặp bởi vì bạn chưa chọn được ai. Và khi nàng xuất hiện, nàng chính là hình ảnh cần lựa chọn mà vẫn vắng bóng với bạn, nàng như sự lựa chọn đến lúc đó mới xuất hiện để lấp đầy sự chờ đợi của bạn.

Ngoài sự lựa chọn của hai con tim, tình yêu còn được xem xét từ một nguồn gốc rất sâu xa, nguồn gốc đó được hiểu như duyên phận vĩnh cửu, mà hai con tim hiện sinh đang phối ngẫu ngất ngây cứ lầm tưởng mình đã quyến rũ nhau, mình đã lựa chọn nhau, kỳ thực họ chỉ là cái bóng ngẫu nhiên nằm trong chuỗi ái tình tất định của hôn phối càn khôn. Tại sao vậy? Khi người nam và người nữ lựa chọn nhau, họ tưởng phải lòng nhau qua sự thẩm định bằng đôi mắt hay đôi tai; kỳ thực có một sức mạnh huyền bí dữ dội sâu thẳm từ bên trong đẩy họ đến với nhau, hoặc là ở họ đã xuất hiện một sự phù hợp, một sự giao kết tiền lựa chọn, lúc đó con mắt, đôi tai chỉ là cái hợp thức hóa những giá trị đã mặc khải từ bên trong.

Chúng ta thử ngắm những đám bèo trôi trên sông, chúng ta sẽ thấy những đám bèo tây thường tụ lại với nhau, và những đám bèo hoa dâu cũng chẳng kể sức mình bé mọn cũng quây quần thành một khối. Chẳng phải những đám bèo giống nhau về kích thước đã cùng dập dình trên sông với mội tần số giống nhau để rồi chúng lần hồi tìm đến nhau hay sao? Tình yêu cũng vậy những con tim cùng tần số định mệnh hoặc sinh thể đã tự đánh điện tín cho nhau trong mặc khải, trước khi họ vén màn bước ra hiện diện.

Cái sức mạnh bí nhiệm thống lĩnh tình yêu của triệu triệu con tim si tình là thần lực ái tình của càn khôn, của cha Trời – mẹ Đất, của âm dương. Khi xét vạn vật chúng ta không thể dời bỏ cứu cánh như một chuẩn mực tối hậu để thẩm định. Cứu cánh của tình yêu càn khôn là gì? Là duy trì một sự sống hằng tồn miên tục. Chúng ta hãy nhìn những người cha ở khắp các thành phố, khắp hang cùng ngõ hẻm của hành tinh la rú lên khi nghe vợ mình hạ sinh con trai, chúng ta hãy chia sẻ cùng anh ta, niềm vui của anh có nghĩa là: tôi có con trai, nó sẽ thay thế tôi để gieo cấy sự sống, chủng giới của tôi vào cuộc đời để thực thi khát vọng vĩnh cửu. Rồi chúng ta hãy nhìn người phụ nữ chăm ẵm đứa con của mình từ lúc lọt lòng đến khi trưởng thành, chẳng phải sứ mệnh cao cả nhất của họ là được làm mẹ để bảo tồn và nuôi dưỡng sự sống là gì?

Trong rất nhiều tiểu thuyết, vở kịch và phim truyện, chúng ta bắt gặp những gã trai khi bị người tình tuyên bố cắt đứt, không những gã chẳng buồn tí nào, mà gã còn lao vào giữa cánh đồng mênh mông hay khoảng rừng bát ngát để gào lên thật to những lời hoan hỉ “tôi được tự do”. Thứ tự do mà gã gào lên ở đây, không phải thứ tự do để gã có được cơ hội thênh thang mong sáp vào vòng tay những cô ả mới, mà tự do ở đây được phát bung ra từ một lồng ngực, một cơ thể ép nén, cưỡng chế trong dòng chảy sinh thể của lề luật thiên nhiên khắc nghiệt. Trong tác phẩm “Siêu hình tình yêu, siêu hình sự chết” Shopenhauer đã rà soát rất kỹ điểm này. Theo ông thì tình yêu chỉ là món quà bé mọn của thiên nhiên ban thưởng và dụ dỗ con người lao vào cuộc đuổi bắt truyền sinh không biết mệt để tăng dân số cho nước thiên nhiên toàn thể. Tất cả những đam mê nồng cháy mà tình yêu có được chỉ là sức lôi cuốn dữ dội, mãnh liệt của một nguồn sống cuộn chảy từ sâu thẳm tiềm năng, và tình yêu chỉ là những điểm son bột phát trong dòng chảy bất khả cưỡng đó.

Thiên nhiên cho con người lạc thú ái tình để mua chuộc con người hãy tấn tới trong cuộc truyền sinh. Và đừng nản lòng, bởi phần thưởng đam mê, lạc thú giành cho con người là rất lớn . Bởi vậy khi người đàn ông được giải phóng khỏi người đàn bà của mình, anh ta không phải được tự do khi thoát khỏi nàng, mà anh được tự do khi thoát khỏi nhiệm vụ truyền sinh dai dẳng, liên lỉ của thiên nhiên cứ khoác ách lên vai anh ta.

Thoát khỏi nhiệm vụ truyền sinh của tạo hóa như là thoát khỏi việc làm của một tên xung kích tình dục, thoát khỏi trách nhiệm ân ái của một gã “dê cụ” mỗi bình minh và mỗi hoàng hôn, thoát khỏi việc phải làm một con “bò giống” suốt ngày lo cày cấy trên các ả “bò cái”. Đó cũng là nhãn quan khá căn bản của đạo Phật cũng như nhiều tôn giáo chủ trương. Đạo Phật cho rằng, muốn thoát khỏi kiếp luân hồi bi lụy khổ đau thì việc đầu tiên là phải từ bỏ, triệt tiêu tận căn để nguồn gốc ái dục. Bởi vậy đã có biết bao trai gái bỏ làng, bỏ người tình xinh xắn của mình tìm lên núi cao giam mình vào giữa các tu thất để lẩn trốn nhiệm vụ truyền sinh.

Đấy là việc của các tu sĩ, chúng ta chỉ lần theo bước họ để nhìn nhận một tình yêu được khởi nguồn từ hang sâu thăm thẳm ngọn nguồn bí nhiệm của sinh tồn vũ trụ.

Nguyễn Hoàng Đức