Ở bến xe bus, tôi hay gặp những người trẻ đeo tai nghe cách li với cả thế giới, họ không nói với nhau, cũng có những người ngồi im lìm ở một góc quán cà phê, cũng có những người trốn trong phòng riêng, thình thoảng ném lên News Feed vài dòng tâm sự. Thế giới đông đúc và nhộn nhịp, nhưng dường như con người lại như những thế giới riêng lướt qua nhau và đi đi lại lại trong cái hoang mang của chính mình. Như những tiểu hành tinh khác nhau quỹ đạo chuyển động vậy.
Có lúc tôi muốn chui vào tủ quần áo để chạy trốn cả thế giới, nhưng có đi cả thế giới cũng chẳng chạy trốn được chính mình đúng không.
Vì sao lại cô đơn?
Không có người yêu là cô đơn? Không túm năm tụm ba bè bạn là cô đơn? Không, không phải thế. Người cô đơn nhất là người không cả yêu chính mình, không hiểu chính mình, không làm bạn được với chính mình. Nói xem, bạn là ai?
Người lớn hẳn hay nói với chúng mình câu này: Bọn trẻ giờ sướng thật, chỉ có ăn với học thôi.
Thế nào là sướng?
Tôi tham gia khóa học Tự đổi mới. Họ hỏi học viên: Tôi là ai? Có người viết: tôi tên A, học trường B. Không, chúng tôi ko hỏi bạn điều đó. Bạn là ai, nghĩa là bạn hiểu gì về con người bên trong mình, giá trị của bạn là gì. Tất cả những thứ như tên tuổi, trường lớp, hay xuất thân, chỉ là vỏ bọc, nó không phải là bạn, không định nghĩa bạn. Thế hệ của tôi? Thời đại của tôi? Hoài bão của tôi? Những câu hỏi làm tôi thấy lòng mình như đại dương thẳm sâu đầy sóng, có cảm giác chết chìm.
Thế kỉ trước, thanh niên được thời đại tặng cho một lí tưởng: Cách mạng giải phóng dân tộc. Chúng ta bây giờ, sống giữa bình yên độc lập, nhưng khủng hoảng lí tưởng và quá tải cảm xúc. Tôi luôn có cảm giác mình sống trong hộp: hộp nhà, hộp trường, hộp xe bus, hộp ….chính mình – những chiếc hộp vuông vức, cân đối tỉ lệ, ở trong hộp người ta thấy an toàn và nhàn hạ, hộp có chiều rộng và chiều cao như những giới hạn của cuộc sống .
Tôi, sinh viên năm 2, tự nhận thấy 2 năm rồi mình cứ bò từ hộp này qua hộp khác, sợ hãi, bất an, dù trong lòng luôn muốn ra khỏi hộp để làm một con ngựa chạy nhảy tung tăng với bầu trời cỏ cây, để được biết cảm giác mỏi gối chồn chân ….Tôi là đứa thích viết lách vẽ vời, đai loại não phải nó ưa hoạt động, và tôi thì đang học kinh tế. Thế đấy. Cô đơn ở cái nơi không thuộc về mình.
Người ta vừa sống vừa chạy, ở xã hội hiện đại này. Tốc độ, tốc độ và tốc độ. Kiểu như khi bạn có đủ tiền mua Iphone4 thì Iphone5 đã ra đời, à bạn phải mua Iphone5 cho thời thượng cơ. Nhiều khi người ta muốn những thứ mà chính họ cũng không biết mình có thực sự muốn hay không, tệ thật.
Người trẻ, không biết mình là ai, cũng chẳng biết mình muốn gì. Cô đơn là thế đấy.
Là Peter Pan thì thích nhỉ. Chẳng bao giờ lớn nữa. Tự nhiên nhớ hồi be bé chưa biết nghĩ. Cuộc sống rộng lớn thêm, năm dài tháng rộng, mới đó cái ngày tết rơm làm hình tháp, con dao, bắt châu chấu ở đống rơm vừa gặt, nhớ ra là mình nghịch lắm, treo nó lên cái kẹp quần áo rồi bảo mày trẻ như vậy sao răng lại đen như bà tao, thế là loay hoay bẻ mất chiếc răng của nó, cười khanh khách, làm cái cánh xanh rũ xuống. Lớn, muốn cất cánh bay cao bay xa, cũng có lúc rũ cánh xuống như con châu chấu ngày xưa vậy, rồi lại ước đồng hồ quay ngược.
Em đi giữa biển vàng, nghe mênh mang trên đồng lúa hát. Xa rồi….
Còn giờ đây, em đi giữa biển đời, nghe mênh mang trong lòng sóng hát. Dữ dội và dịu êm.
Ừ, tôi hai mươi, sau những trăn trở như thế đó, vẫn là cô gái thích dán đầy tranh lên tường, lipstick màu cam, viết bút tím vào nhật kí, váy xòe rộng nhẹ như muốn bay lên, hoặc áo quần free size thật tự do thích thú. Có cần thiết phải lao vào một cuộc tình không? Tôi, thật không muốn đem người khác ra làm chuột bạch thí nghiệm trên tuổi trẻ nông nổi của mình, họ đâu phải thùng rác để tôi ném vào sự hằn học quá khứ và cô đơn hiện tại?
Tôi, chỉ muốn tha thứ tất cả, tha thứ quá khứ, tha thứ cho nỗi cô đơn này, tha thứ chính mình. Cô đơn để trưởng thành, đúng không? Cô đơn để nhìn lại chính mình trước khi bước tiếp. Ừ thì mất mát, ừ thì tiếc nuối, ừ thì cô đơn hoang mang, tuổi hai mươi thấy mình như giai cấp vô sản, không có gì, không tiền bạc, bằng cấp, công việc, tình yêu. Thì đã sao, Mình có tuổi hai mươi mà, trẻ lắm, đời đáng yêu lắm, đáng yêu đến mức đang đêm ngồi tô vẽ một bức tranh thật sặc sỡ cơ mà, cứ đi là sẽ đến phải không?