Người điên

Ở đây mình không muốn nói đến người bệnh về mặt tâm lý phải chữa trị tại bệnh viện tâm thần, mình lại đề cập đến những người hoàn toàn bình thường nhưng cư xử, suy nghĩ và lời nói như những người điên. Thế giới ảo xung quanh khiến mình trở nên điên khùng. Những suy nghĩ hay hành động điên rồ phát sinh ra bởi cái thực tại ô nhiễm, cho nên mình tìm kiếm vào thế giới ảo điên khùng để tránh né một cuộc sống không bình thường của thực tại. Một bộ não hoạt động quá chức năng hay hoạt động quá mức sẽ dẫn đến tình trạng xuống cấp về mặt tinh thần và mình trở nên thiếu sáng suốt, khi đó những suy nghĩ và hành động xa dần thế giới thực.

Những đam mê và dính mắc khiến mình trở nên đa đoan, mình càng cảm thấy thế giới này không đáp ứng được cái thực sự mình muốn, cho nên hóa điên. Mình điên trong những trò chơi ảo vọng, điên trong những cuộc phiêu lưu tìm kiếm cái xa vời, điên trong trò chơi say sưa không biết khi nào kết thúc, và điên kể cả khi mình vẫn đang tỉnh. Cái loại điên này ngày càng trở nên có “chiến lược” bằng những phương án hành động, lịch trình tác chiến hay dự án mênh mông. Sự khao khát tồn tại trong thế giới thực về mặt địa vị, ăn mặc hay tiền tài biến bản chất của nó trở nên ảo không thể chịu nổi. Và khi cái không thể chịu nổi đó quá bức bách, mình trở nên điên loạn, điên hơn bao giờ hết.

Tại Hoa Kỳ, theo nghiên cứu của Viện sức khỏe tinh thần quốc gia, những người có triệu chứng rối loạn tinh thần hay tâm thần ngày càng tăng, cứ bốn người trưởng thành thì có ít nhất một người bị khủng hoảng tâm lý và khoảng cách này ngày càng ngắn theo hiện đại của xã hội. Nhiều người muốn bản thân bị điên cho rồi để không phải đối diện với những thế giới ảo của hiện tại, đó chính là nỗi khổ niềm đau ngay trong thể xác lẫn tâm hồn. Họ cố trốn tránh hiện tại, đau đớn về quá khứ cay đắng hay lo âu về một tương lai xa vời. Họ không có bất cứ con thuyền hay ít nhất là cái phao nào để mà bám víu, nỗi cô đơn tuyệt vọng trong họ lớn đến nỗi họ muốn điên hay chết đi để khỏi phải nhớ đến những nỗi khổ niềm đau đó.

Cho dù họ là  người  hiếu  thắng,  người thích cạnh tranh, người giỏi biện luận, người thích lấn lướt hay người đam mê này nọ, thì đó cũng đều là những yếu tố khiến họ dễ dàng trở nên bị điên. Bởi vì những hạt giống này khi sinh sôi nảy nở trong họ làm cho họ rơi vào tình trạng bị dồn nén, bị thúc ép, bị ám ảnh, bị mong ước, bị suy nghĩ nhiều, bị băn khoăn, bị lo lắng, bị hồi hộp và rơi vào trạng thái căng thẳng hoặc trở nên nóng nảy khó chịu. Khi hạt giống nảy mầm bằng cây con, cái cây của căng thẳng và nóng nảy nếu không được chữa trị mà lại tiếp tục bị tưới bằng những dòng nước của căng thẳng và nóng nảy nữa thì nó sẽ thành cây đại thụ, một cây đại thụ bị điên, bị rối loạn hết tất cả các chức năng.

Người chiến binh luôn luôn tỉnh thức để biết rõ rằng anh là người bình thường, một kiểu bình thường đáng phải thực tập giữa thế giới đang điên. Tỉnh thức để biết rõ  điều giản dị làm nên cái đẹp mầu nhiệm. Khi anh không chạy theo những ám ảnh mơ hồ thì anh sẽ đủ khả năng để nhận diện những cái đẹp đơn giản. Cái đẹp đơn giản lại bắt đầu từ cái đẹp cực kỳ nhỏ nhưng ý nghĩa của nó vô cùng to lớn. Chạy theo vật chất và tiền tài rồi cho là thước đo của sự thành đạt chính là một triệu chứng của điên loạn.

Thực tập để nhìn nhận và thưởng thức cái đẹp đích thực chỉ có ở một tinh thần trong sáng, một cái tâm vững vàng và nói không với mọi cám dỗ. Sự nghèo khó không thể làm cho bạn trở nên sợ hãi nếu như bạn thực tập chấp nhận với hoàn cảnh, tìm niềm vui trong sáng trong sự thanh bạch, bởi vì hạnh phúc không nằm ở chỗ bạn có bao nhiều tiền ở ngân hàng mà hạnh phúc nằm ở chỗ bạn tiếp xúc với sự sống ở hiện tại sâu sắc như thế nào. Sự tỉnh thức là một phép lạ giúp cho bạn làm được điều đó nếu như bạn thực tập chánh niệm ở trong mọi hoàn cảnh.

Nhiều người cho bệnh tâm thần là tình trạng không bình thường của tâm. Vậy tiêu chuẩn của một tâm bình thường là gì để có thể xem xét một tâm không bình thường? Có phải cho rằng một tâm bình thường là phải đi theo các tiêu chuẩn của xã hội hay của luật pháp hay không? Hoàn toàn không đúng như vậy. Một tâm bình thường đơn giản là bình thường, nếu hiểu rõ là ở dạng “trung bình”, không quá cao độ hay không quá xuống thấp, tức là bình bình thôi.

Con người thường hay tìm thuốc chữa khi đã có bệnh mà không chịu quan tâm nhiều đến cách phòng bệnh. Để khỏi bị điên, bạn nên thực tập thiền định, một phương thức thực tập phát triển tinh thần hay nhất và tuyệt vời nhất, bởi vì nó có tác dụng làm thanh tịnh hóa tinh thần, có khả năng đưa bạn về tình trạnh “bình thường” của tâm. Đối tượng của tâm ở đây chính là hơi thở. Hơi thở vào ra giúp bạn nhận diện cái khổ, ôm ấp cái khổ đó, tìm hiểu nguyên nhân dẫn đến khổ và giải quyết nó. Khi nguyên nhân của cái khổ được diệt tận gốc, tâm của bạn trở nên rất bình thường đến nỗi những cái đau tương tự hay lớn hơn nữa xảy đến, bạn vẫn bình chân như vại, không thể làm bạn gục ngã được. Ở đây mình không đề cập nhiều đến thủ thuật của thiền định nhưng mình chỉ cho bạn thấy là cần phòng bệnh hơn chữa bệnh, để khỏi bị điên thì nên thực tập ngay bây giờ. Bạn có thể cho rằng bạn đang bình thường đấy, nhưng người khác lại cho rằng bạn đang bị điên? Vậy bạn muốn là người điên hay người bình thường? Bạn hãy là người bác sĩ cho chính bạn, tự chữa trị cho mình để được là người bình thường đi nhé.

Nguồn: damlinhthat.net
Previous Post
Next Post