Quần áo xốc xếch, gương mặt bẩn
thỉu, sự thật tâm sự:
- Cuộc sống của tôi ngày càng bi
đát, đã ba ngày nay tôi không có một hạt cơm. Nơi nào tôi đến thì nơi đó tôi
cũng như bạn bè của tôi đều gặp rắc rối, nếu cứ thế này, tôi không biết phải đi
về đâu.
Với cái nhìn đắc chí, sự dối trá
liền lên lớp:
- Anh đừng than thân trách phận
làm gì. Nào, hãy đi theo tôi, anh sẽ được ăn sung mặc sướng.
Họ dắt nhau vào phòng ăn của một
khách sạn sang trọng. Sau khi đã ăn uống no nê, mọi người đều lui về phòng
mình.
Nhưng sự dối trá vẫn chưa chịu
trả tiền, hắn nài nỉ sự thật ngồi nán lại. Vừa thấy một nhân viên khách sạn đi
qua, hắn đập bàn và la lớn:
- Tôi đã trả tiền cho một người
hầu bàn lâu lắm rồi, chừng nào các ông mới mang tiền thối lại cho tôi.
Nhân viên liền đi tìm người hầu
bàn để hỏi chuyện. Người hầu bàn cho biết anh không hề nhận bất cứ đồng bạc
nào. Sau một hồi cãi cọ, sự dối trá mới rút tiền ra trả rồi nói lớn:
- Thôi được, tôi trả thêm tiền
một lần nữa đây, mang lại tiền thối cho tôi gấp.
Sợ bị mất mặt và gây tiếng xấu
cho khách sạn, người nhân viên khách sạn không chịu nhận tiền, nhưng đi tìm
người hầu bàn để khiển trách. Người hầu bàn thề thốt rằng mình không hề nhận
tiền nhưng chẳng ai chịu tin, anh chỉ biết giơ tay lên trời mà kêu than:
- Hỡi sự thật đáng thương. Ngươi
còn đó hay đã chết rồi.
Nghe thế sự thật nhìn người hầu
bàn và cố gắng thét lên:
- Ta vẫn còn sống đây, nhưng đã
ba ngày ta không có hạt cơm trong bụng. Giờ đây miệng ta bị lấp đầy, ta không
thể nói được. Ngươi phải tự tranh đấu cho mình, lưỡi ta đã bị cột lại rồi.
Sự thật cố gắng nói thật lớn
nhưng người hầu bàn không nghe thấy gì. Khi hai người ra khỏi khách sạn, sự dối
trá cười nói nắc nẻ và nói với sự thật:
- Ngươi phục tài ta chưa?
Nhưng sự thật trả lời:
- Ta thà chết đói còn hơn làm
điều dối trá như ngươi.
Từ đó, hai ngừơi vĩnh viễn chia
tay nhau.