
“Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày”
Cuộc sống thật sự trôi rất nhanh, lẫm đẫm tập đi đó thoát cái đã bước chân vào giảng đường đại học, rồi trải qua bao thăng trầm cuộc đời, công việc, sự nghiệp, gia đình, con cái… cuốn chúng ta đi theo cái vòng xoay lẫn quẫn đó, sáng, trưa, chiều tối cứ thế nối tiếp nhau… chẳng mấy chốc rồi chúng ta sẽ già… Những thứ như công việc, sự nghiệp đến một lúc nào đó rồi sẽ chẳng còn quan trọng nữa… Chỉ còn lại gia đình, con cái, nếu may mắn hơn thì sẽ còn lại một vài người bạn thật sự… nếu kém may mắn, hay vì đã lỡ buông rơi… thì đến gia đình, con cái cũng sẽ không còn… cuối đời cho dù sự nghiệp có như thế nào, nếu không một ai bên cạnh… cũng sẽ là một kẻ cô đơn…
Sống chậm lại mọi người nhé, phải biết trân trọng những gì mình đang có, tình yêu, gia đình, bạn bè là những quả bóng thủy tinh rất dễ vỡ… đừng vì những quả bóng cao su như công việc, sự nghiệp mà đánh rơi những quả bóng thủy tinh đáng quý kia… nếu không, đến khi vỡ rồi, dù có ân hận đến mấy cũng chẳng thể ghép chúng lại vẹn nguyên như xưa…
Nguồn: tinblog.net