Vấp ngã

Có những giọt nước mắt
Chưa bao giờ thành lệ…
Giúp cho ta can đảm đứng lên đi !
Để tâm hồn rũ bỏ bớt sân si,
Biết đồng cảm,
Biết thương ai từng vấp ngã…
Ta vấp ngã …
Hiểu nỗi đau người ngã
Cảm thông nhiều sẽ không thấy vô tâm
Có những niềm đau luôn âm ỉ trong lòng….
Cho ta hiểu: vấp ngã đó
Không chỉ có
Trong nỗi đau người khác!!!  
(Thơ Nam Mai)

Đọc bài thơ của Nam Mai giúp tôi yêu thương hơn những giọt nước mắt chưa bao giờ thành lệ mà cuộc sống đã bạn tặng. Vấp ngã là cái mà trong mỗi chúng ta ai ít nhiều cũng đã trải qua. Có điều là mình đã học được gì sau những vấp ngã, thăng trầm và đổi thay của kiếp người hay không. Sống trên đời ai mà chẳng có nỗi buồn, niềm riêng hay giọt nước mắt chảy ngược…trong đêm lạnh mù sương.

Có lúc khổ đau, tuyệt vọng và cô đơn vây khốn đời mình. Chúng ta có thiên hướng tìm về một nơi nào đó thật bình yên để trú ngụ, để tránh đi những ánh mắt soi mói, không chút cảm thông. Trong bóng tối có khi mình thấy an toàn hơn tất cả. Nhìn cái cảnh đó tôi biết bạn đang rất buồn và tôi cũng vậy. Phải chăng khi công nghệ càng phát triển để kết nối thông tin thì trái tim chúng ta lại lấp lối đi về? Giọt nước mắt rơi trong bóng đêm đẹp như một quả pha lê vỡ, nếu ta biết cảm thông và đón nhận nó bằng cả tấm lòng vị tha, đồng cảm.

Mỗi ngày chúng ta nên dành cho mình một ít thời gian để ngồi thiền, tụng kinh, nghe tiếng lòng, tiếng người, tiếng côn trùng nỉ non trong đêm ngoài nghe nhạc. Sống ở đời vấp ngã chỗ nào thì đứng dậy chỗ ấy, vì không ai có thể bước thay cho mình được. Có chăng là một lời động viên, sự cảm thông để cùng song hành trên đường đời, đường đạo mà thôi. Gió vẫn sống đời gió, mưa vẫn sống đời mưa, em vẫn sống đời em còn tôi cũng một lối về…

Sau những lần vấp ngã ta mới thấy cuộc đời và con người sống với nhau như thế nào. Có lẽ mình sẽ lớn lên, khôn ngoan hơn, biết suy nghĩ sâu sắc hơn. Nên có người cho đó là sự trưởng thành, nhưng chỉ là một mặt của bàn tay. Vì lúc đó trái tim của chúng ta đã có quá nhiều vết thương, nhiều mưu mô; sự hồn nhiên, vô tư cũng đã trở nên xa xỉ. Nụ cười cũng không còn trọn vẹn trong nắng mai.

Trong bài không tên số 4 (lời 2) Vũ Thành An đã viết một câu rất hay: “Sống cho lâu mới biết tình người, biết yêu thương biết khóc cười”. Đây rõ ràng là bài học của đời người, mà phải có cái “Tâm” chúng ta mới học và hành nó một cách trọn vẹn và đẹp nhất.

Vấp ngã là một thực tại không thể tách rời khỏi cuộc sống, nhờ có vấp ngã, có khổ đau mới nuôi lớn tình thương sự hiểu biết trong mỗi chúng ta. Khi chúng ta đã có cái nhìn như vậy về cuộc sống thì vấp ngã chẳng phải là người bạn tri âm của đời mình hay sao? Luôn mong sự bình yên sẽ có mặt trên con đường mà chúng ta đã, đang và sẽ đi qua. Với đôi bàn tay dù không còn vẹn nguyên nhưng luôn biết nắm chặt vào nhau mỗi ngày!

Xin cúi xuống làm người hèn mọn
Để đôi tay làm đẹp cuộc đời!

Previous Post
Next Post