Mắc nợ cuộc đời

Điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà sợ nhất là tôi chưa kịp nói hết những điều muốn nói trước khi tôi qua đời.

Càng sống, tôi càng nhận ra một điều: nếu tìm cách sống sao cho hài lòng tất cả mọi người thì ta sẽ bị đi vào cái vòng luẩn quẩn và không lối thoát. Căn bệnh nặng nhất của tâm trí là suy nghĩ quá nhiều về người khác. Vì không ai có thể chui vào đầu người khác để biết được họ đang nghĩ gì để mà làm hài lòng người khác. Bởi thế, hãy yêu vài người, tin vài người và cố gắng đừng làm hại tới ai. Hãy nói những lời nâng đỡ người khác.

Cố gắng làm hết mình cho công việc, rồi sẽ đến lúc kết quả tốt đẹp ùa tới. Với tôi, cuộc sống là một quá trình học tập, hết học ở trường học rồi đến học ở trường đời. Học, học và học…

Có lúc, những chuyện buồn trong quá khứ cứ ào ạt tuôn chảy trong đầu óc khiến cho ta vô cùng đau khổ. Con người ta chết đi là để hóa giải cái kiếp người ngắn ngủi này, để những đau buồn và mất mát không đeo bám người ta mãi mãi. “Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên”, “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời, mặt trời soi một kiếp rong chơi. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi…” (Trịnh Công Sơn).

Điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà sợ nhất là tôi chưa kịp nói hết những điều muốn nói trước khi tôi qua đời. Càng sống, tôi thấy mình mắc nợ cuộc đời này càng nhiều.

Nguyễn Hữu Hiếu
Previous Post
Next Post