Một người đàn ông chém một người khác đến chết ngay giữa thanh thiên bạch nhật trên đường phố London. Ở Mianmi, một người rứt thịt trên mặt một người khác mà nhai trong khi người đó còn sống. Ở Paris, một người tự bắn tung sọ mình ngay trước mặt hàng chục cháu bé học sinh đang trợn tròn mắt.
Giờ có phải là lúc ca to lên hơn nữa những bài ca của đắng cay, thất bại và cơn giận không kiềm chế của chúng ta? Giờ có phải là lúc để buông xuôi? Cuối cùng thì triết lý hư vô đã đúng? Thế giới này là một nhầm lẫn vô nghĩa lý, một sự lầm lạc của ý thức, một sự phí phạm thời gian của tất cả mọi người?
Khi đối mặt với những tin tức như ở trên, có thể chúng ta thường cảm thấy thật bất lực, thật bứt rứt, như kiểu chúng ta đang sống trong một thế giới đã phát điên và vượt ngoài tầm kiểm soát. Tất cả như thể một cơn ác mộng, như thể một thế lực đen tối và ác độc nào đó đã chiếm lấy quyền điều khiển. Một số người bắt đầu nói về việc cận kề Tận Thế. Hẳn rằng có cảm giác đây là sự chấm hết của thế giới thần tiên mà chúng ta đã từng tin tưởng. Từ sự bất lực và thất vọng của chúng ta, cơn giận dữ có thể bùng phát, như một nỗ lực cuối cùng của cái ngã trong việc nắm quyền kiểm soát mọi thứ.
Trong cơn tuyệt vọng chúng ta tìm kiếm những câu trả lời, những nguyên do, một ai đó hay một cái gì đó để đổ lỗi, một chỗ thoát cho tất cả sự hoang mang này, cái năng lượng sống thô sơ này. Chúng ta có đổ tội cho những kẻ sát nhân? Cha mẹ chúng? Xã hội nói chung? Bộ não con người? Thực phẩm chúng ta ăn vào? Những hóa chất? Sao chiếu mệnh? Chính phủ của chúng ta? Các tôn giáo? Chúng ta có xem những kẻ sát nhân là bệnh hoạn, méo mó, lạc lối, là những kẻ điên khùng ác độc? Chúng ta có phát động cuộc chiến với chúng như chúng đã khiêu chiến với chúng ta, cầu mong chúng và thân quyến của chúng chết nhiều hơn là chúng ta? Chúng ta có bước vào câu chuyện cũ rích về Thiện đấu với Ác, về chúng ta đấu với chúng nó? Chúng ta có củng cố bền vững thêm sự đồng nhất bản thân với cảm nhận về cái tôi riêng biệt do tâm trí tạo ra?
Chúng ta có nguyền rủa cả thiên hà vũ trụ này và ước gì mình đã không sinh ra? Chúng ta có cố làm cho bản thân tê liệt đi, làm phân tán bản thân khỏi hiện thực của thế giới này, với rượu cồn, với tình dục, với công việc, với những tiện nghi vật chất? Chúng ta có đơn giản là gạt đi nỗi hoảng sợ, tách rời bản thân mình khỏi những người khác và quay lưng lại trước tình cảnh của họ, lầm bầm than phiền mọi chuyện 'khó chịu' và 'kinh khủng' ra sao, nhưng chẳng làm gì để giúp mang tới sự thay đổi và chữa lành?
Chúng ta có quay sang các vị thầy tâm linh, những người làm chúng ta thấy thoải mái dễ chịu với bài nói về bản chất hão huyền của cuộc sống và tính phi thực của tất cả những gì ta chứng kiến? Chúng ta có phun ra những lời như 'chẳng có gì quan trọng', 'tất cả chỉ là một trò chơi hồn nhiên của thế giới vật chất', và 'dầu sao thì chẳng ai có bất cứ sự lựa chọn nào'? Chúng ta có gọi cái mà chúng ta trông thấy là một 'ảo tưởng' để tránh cho bản thân khỏi nỗi đau phải đối mặt với sự hỗn độn và dường như không thể kiểm soát này của thế giới hình tướng vô thường và tương đối? Chúng ta có vờ như những sự kiện trên thế giới chẳng có liên quan gì tới chúng ta, rằng mọi thứ đều tách biệt và chúng ta là những ốc đảo riêng mình? Chúng ta có đóng chặt hơn nữa trái tim đã bị chúng ta đóng chặt từ trước rồi, dựng lên những bức tường thậm chí còn cao hơn nữa và sống trong trạng thái phòng vệ của nỗi sợ hãi? Chúng ta có buông xuôi thế gian này và mơ về một cuộc sống toàn hảo sau cái chết?
Chúng ta có đi đến kết luận rằng vũ trụ này tốt đẹp hoặc xấu xa như thế nào, chỉ cố định một cách nhìn hoặc lạc quan hoặc bi quan? Chúng ta có dùng 'tính hiện thực' của tin thời sự như một cái cớ để buông xuôi, để tắt đi, để quên đi con người thực sự của chúng ta? Chúng ta có để cho 'bọn khủng bố' thắng bằng cách tự mình sống trong hoảng sợ, và đi khủng bố lại những kẻ khác mà chúng ta gắn cho cái mác 'kẻ ác'? Chúng ta có góp thêm vào vấn đề mà chúng ta thấy? Hay là chúng ta sử dụng sự xuất hiện của các vấn đề để nhìn sâu hơn vào bản thân chúng ta và cách chúng ta sống và đối xử với người khác? Chúng ta có thấy sự điên rồ như một lời mời gọi sự thông tỏ? Bạo lực như lời kêu gọi tình yêu thương? Nỗi đau như một lời gọi sự cảm thông? Sự hoảng sợ như lời kêu gọi nhớ lại và biểu hiện sâu sắc hơn, với lòng tin vững chắc hơn vào sự thông tuệ vô hạn, nó là chính chúng ta.
Chúng ta có bỏ qua sự giết chóc? Nhất định là không rồi. Chúng ta có cảm nhận nỗi đau của các nạn nhân và người thân của họ? Tất nhiên, là bởi vì chúng ta không tách rời. Liệu chúng ta có làm mọi điều có thể để ngăn chặn chuyện kiểu như thế này xảy ra lần nữa? Hẳn vậy. Chúng ta có làm việc vì công lý? Vâng, có chứ. Chúng ta có ngồi lùi lại và chỉ đơn giản là 'chấp nhận'? Nếu sự chấp nhận có nghĩa là thờ ơ và thụ động thì không. Nếu nó có nghĩa là đi đến một sự hòa điệu sâu sắc với Sự sống, biết rằng sự thay đổi và chữa lành thông tuệ luôn luôn trồi lên từ sự lao mình không sợ hãi vào sự bí ẩn của khoảnh khắc, thì có. Sự chấp nhận thực sự và sự thay đổi mang tính sáng tạo là đôi tình nhân.
Ở Trung Đông, một người Do Thái hiến tặng một quả thận cho một người bệnh Palestine, cứu sống được cô ấy. Ở Ấn Độ, một phụ nữ cho ăn và tắm rửa cho những người mắc bệnh hủi, bởi bà thấy rằng tất cả chúng ta đều là những hiện thân của cùng một ý thức và sống theo cách này làm bà thấy vui sướng, bất chấp người khác gọi bà bằng những cái tên gì. Ở San Francisco, một cậu con trai đồng tính nắm lấy tay người cha già của mình, và đột nhiên sự tha thứ xảy ra như thể điều kỳ diệu; một cách không ngờ tới, sự nặng nề và bạo lực và hờn trách cả một đời tan đi, cứ như nó chưa từng xảy ra.
'Tin thời sự' nào chúng ta đang dạy cho con cái chúng ta? Chúng ta có đang dạy chúng rằng chúng được sinh vào một thế giới cơ bản là đáng sợ, tồi tệ và bệnh hoạn, và rằng chúng phải sống trong sợ hãi và căm ghét? Chúng ta có dạy chúng rằng bạo lực là điều không thể tránh khỏi, và là cái có sẵn trong bản chất chúng? Hay là chúng ta dạy chúng rằng sự giết chóc và hành hạ mà chúng ta thấy trên bản tin thời sự mỗi ngày là xuất phát từ sự đắm chìm quên lãng về con người thực của chúng ta, một niềm tin sai trái và lầm lạc vào sự chia rẽ.
Chúng ta có đang dạy chúng từ bỏ giấc mơ của chúng bởi vì có những kẻ xấu ngoài kia có ý định chặn chúng lại? Chúng ta có đang dạy chúng từ bỏ tình yêu thương, và từ bỏ sự cảm thông, và từ bỏ sự thay đổi và từ bỏ nhân tính, và từ bỏ niềm vui sống, bởi vì có tất cả những 'tin thời sự' kia? Chúng ta có đang dạy chúng tập trung vào những gì sai trái của thế giới, víu chặt vào 'điều tiêu cực', cất lên những bài ca của thất bại và vỡ mộng? Chúng ta có đang che mắt chúng trước 'điều tiêu cực' bằng cách tập trung chỉ vào 'điều tích cực'? Hay là chúng ta đang dạy chúng thừa nhận bạo lực đang có trên thế giới, nỗi đau của nó, nhưng thấy rằng tất cả nỗi khổ đau này là một phần của bức tranh rộng lớn vô hạn, một bức tranh trong đó mọi thứ đều kết nối với nhau và mọi thứ đều tạo ra sự khác biệt và mọi thứ đều nằm trong một sự cân bằng và chẳng có gì là mãi mãi.
Đừng sử dụng 'tin thời sự' như một cái cớ để thôi không sống thật với lòng mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Đừng tin dù chỉ trong một giây rằng có một thế lực được gọi là 'cái ác' trên thế giới sở hữu bất cứ một sức mạnh nào thắng được Sự sống. Nỗi sợ chẳng thể thắng, bởi nó nổi lên từ sự hiểu sai về bản chất của chúng ta. Chúng ta chỉ đang làm tổn thương chính chúng ta, đâm dao vào chính chúng ta và bắn tung sọ chính bản thân chúng ta, và tận thẳm sâu bên trong, chúng ta biết điều này, và vẫn luôn biết. Một con sóng không bao giờ có thể tách rời khỏi đại dương, hay tách rời khỏi bất cứ con sóng nào khác, và vượt khỏi sự khác biệt trong quan điểm và niềm tin của mỗi chúng ta, thì tất cả chúng ta đều là những động thái của MỘT SỰ SỐNG, nguồn Sức mạnh thực sự, trên cả 'sức mạnh' thế gian của súng ống và dao xẻ thịt dầm trong máu.
Hãy dạy con cái mình những hiện thực của thế gian, đúng thế, nhưng quan trọng hơn, hãy dạy chúng sự thực của trái tim chúng và trái tim của những người mà chúng gọi là 'những người khác'. Hãy để diễn biến hiện tại của bạo lực phục vụ một cách đắc lực để làm sâu sắc hơn niềm tin của chúng ta, niềm tin vào món quà phi thời gian và vững bền không gì lay chuyển nổi của HIỆN TẠI mà chúng ta vẫn luôn luôn biết, và khẳng định lại ý muốn kết thúc mọi bạo lực trong bản thân chúng ta, để sống như chúng ta biết rằng chúng ta có thể sống. Đừng để cho 'tin thời sự', hay ít nhất là những câu chuyện được chọn lọc đưa đến cho chúng ta với tư cách 'tin thời sự', làm phân tán chúng ta khỏi SỰ THẬT.
Justmevn dịch