Quan niệm này biến trẻ em trở nên khiếp sợ bạo lực, cường quyền và cho rằng bạo lực là thứ đúng đắn, cần thiết và thậm chí còn khiến đứa trẻ đồng hóa bạo lực chính là tình yêu thương, thật là một quan niệm “ngớ ngẩn một cách khủng khiếp”
2. Ghét cho ngọt cho bùi:
Đâu ra lại có thứ quan niệm vớ vẩn đến mức này? Lời răn dạy này là một lời nói dối khủng khiếp và trắng trợn nhất trong mọi lời răn dạy. Nó khiến cho đứa trẻ mất niềm tin vào tình yêu thương, vào những lời tử tế, vào sự quan tâm của người khác dành cho mình. Hơn nữa, nếu ghét, tại sao không tránh xa ra mà lại phải cho ngọt cho bùi? Đâu ra cái thứ quan niệm sống giả tạo và gớm ghê đến thế?
Rồi dứa trẻ biết tin vào đâu? Một tình yêu chỉ toàn roi vọt đau đớn hay một thứ tình cảm giả dối ấm lòng?
Nếu bạn còn dùng câu này để mà dạy con thì đừng ngạc nhiên khi chúng lớn lên chỉ toàn là giả tạo, hèn nhược, tôn thờ bạo lực, mất lòng tin vào tình yêu thương. Nhưng quan trọng nhất, chỉ có những bậc phụ huynh bất lực trong việc dạy dỗ con cái mới phải dùng đến bạo lực, và hãy luôn nhớ rằng, người tôn thờ bạo lực và sự giả dối sớm muộn gì cũng trở thành nạn nhân của bạo lực và sự giả dối, theo cách nào đó!
3. Chế độ thưởng phạt vô nghĩa
“Ăn cơm ngoan mẹ thưởng cái kẹo, đừng khóc mẹ cho coi tivi, học giỏi rồi bố cho đi công viên chơi, không được bắt nạt bạn rồi mẹ mua cho đồ chơi….”. Có lẽ phụ huynh VN là những người hào phóng nhất trên đời về việc tưởng thưởng cho con cái.
Nếu như phương tây thường phạt con khi không vâng lời thì phương đông lại chăm chăm thưởng lớn khi trẻ vâng lời.
Chính vì vậy trẻ em phương Tây coi việc làm đúng, làm tốt là điều bình thường còn việc làm sai là sẽ phải chịu trách nhiệm, phải nhận hình phạt nên chúng cố tránh xa cái sai và làm tốt nhiệm vụ của mình.
Còn chúng ta? Làm việc đúng chỉ để chăm chăm được thưởng, cái gì cũng cần phải có thưởng mới có thể làm cho đúng cho tốt. Nhân viên được trả lương để làm việc tốt đó là nghĩa vụ nhưng khi làm tốt được thì lại thấy như mình đáng được thưởng thêm nữa.
Tài xế taxi, các cán bộ hành chính, công quyền, thậm chí cả giáo viên, bác sĩ… ai ai cũng muốn được “thưởng” bằng cách này hay cách khác cho một việc mình có bổn phận phải làm. Thưởng tiền, thưởng quà cáp, thưởng hối lộ, đút lót các kiểu… Thôi đừng trách sao cái xã hội này lại như thế, bởi một phần chính vì chúng ta đã dạy con cái mình như thế. Đáng lẽ ra chúng ta phải dạy chúng rằng làm việc tốt, việc đúng, việc thiện là điều đương nhiên, chứ không phải là kì công để mà được thưởng.
Mỗi lần nhìn báo chí tung hô mấy cái việc cỏn con như nhường áo cho người già, cắt tóc miễn phí, nước uống miễn phí… mà tôi thấy buồn.
Cái xã hội gì mà việc tốt nhỏ như con kiến cũng được tung hô như cứu thế giới vậy thì cái xã hội đó nát lắm rồi….
Nếu bạn không thể làm cho xã hội tốt hơn, thì ít nhất cũng đừng làm nó nát thêm nữa.
Hãy bắt đầu bằng việc thay đổi cách giáo dục con cái của mình, giáo dục tụi nó cho tốt thì mới có quyền nói cái câu “ta đặt trọng trách xây dựng đất nước này lên vai các con” chứ đừng đặt lên vai tụi nhỏ một đất nước nát bét từ kinh tế đến văn hóa rồi bắt chúng phải xây dựng. Tội nghiệp bọn nhỏ lắm!