Có khi nào đấy, bạn sẽ phải đấu vật với cuộc truy tìm ý nghĩa của đời sống, mặc cho bản thân đang bị rán như nem trên chiếc chảo của bao nhiêu nỗi khổ?
Bạn lặp lại câu hỏi của bao nhiêu triết gia, nhưng vì là người bình thường nên không thể lý giải được điều gì sáng suốt, đơn giản hơn họ. Bạn cũng đôi khi chia nhầm thời quá khứ động từ "sống", hoặc hào phóng chia nó ở thì tương lai. Có gì đâu. Cuộc sống vẫn bắt bạn phải ngạc nhiên từng ngày, vẫn phải tự vấn mà không có lời đáp.
Mở tivi ra xem, thấy một người giấu mặt chia tiền cho những người nghèo ở New York. Ở một nước giàu bậc nhất vẫn có những người chầu chực xem xếp hàng để sung sướng hân hoan nhận ít tiền, và biết ơn người cho tiền vì đã cứu họ qua được vài ngày trong thời khốn khó, thì cớ gì ở một nước nghèo, một người bình thường như bạn vẫn có thể chi tiêu vung tay có một lần mua sắm?
Bạn biết thêm tên gọi của một nỗi xúc động trong cơn khủng hoảng toàn cầu. Nhưng cũng có thể, bạn là số đông trong các hành khách chuyến tàu nọ thản nhiên nhìn cậu bé 13 tuổi bị bỏ rơi ở ga lẻ giữa đêm khuya, mà không hề nghĩ đến việc gom ít tiền giúp cậu, hay có mặt trong số hành khách đi trên những chuyến xe mà tài xế lạnh lùng từ chối cho cậu bé đi nhờ chỉ vì tiền túi đã bị móc sạch. Liệu bạn có rùng mình vì sự dửng dưng có thật ấy?
Đâu đó, ở mọi nơi đều diễn ra những chuyện tương tự, mà mỗi khi nghe bản tin thời sự, bạn lại thấy mình như già đi trước tuổi và thế giới này bất an, hỗn loạn làm sao! Điều gì khiến cho mọi người xung quanh bạn quay cuồng vì tiền, vì cái lợi trước mắt, mà hoàn toàn vô cảm với những số phận cần được chia sẻ? Bạn tự hỏi liệu bài học Yoga hay những cuốn sách tâm linh có giúp mình nhìn mọi thứ một cách bình thản và từ tâm? Hay một vài ý tưởng lóe sáng, bạn cảm tưởng sách mang lại cho bạn những khoảnh khắc ngộ ra rất nhanh, và rồi, tất cả lại tối tăm trở lại?
Những cảm giác đó, may mắn thay, vẫn tồn tại để bạn gắng giữ linh hồn mình, không bán nó cho những dục vọng tầm thường khác. Bạn cố giữ mình, vì tin rằng nhờ những câu hỏi hàng ngày mà bạn thức tỉnh để sống tốt hơn. Còn tin hay không là tùy vào những người chẳng bao giờ buồn đặt ra những câu hỏi về ý nghĩa của sự tồn tại. Họ vẫn sống, vẫn kiếm tiền rất giỏi, vẫn bất an, trách móc cuộc sống vì những điều chưa thỏa mãn, và vẫn tiêu phí món quà mà Thượng đế ban cho mỗi người có một lần.
Linh hồn, cái phần quý giá ấy có thể sống sót qua hàng thế kỷ, vượt qua những cuộc khủng hoảng tinh thần, chỉ để được đặt đúng chỗ, để cứu chuộc và phục sinh...
Minh Thi