Ảo ảnh

Có bao giờ bạn tự hỏi: ‘Tôi có thể giữ mãi những gì đang có không?’ Và bạn trả lời thế nào? Bạn ngập ngừng, đắn đo hay bạn không dám nói? Cũng có thể bạn nghĩ đến những biện pháp hữu hiệu nhất để giữ lại những thứ đáp ứng được nhu cầu sống mà bạn cho là hoàn hảo, hơn là trả lời câu hỏi đó.

Sống trong xã hội, ai cũng có các nhu cầu tất yếu. Đi lại, ăn uống, trang phục đẹp và hợp mốt, nhà to, xe xịn, trang sức đắt tiền, một công việc có mức lương cao… tất cả những gì khiến người khác gọi mình là "VIP" thì ta đều thích. Và bao nhiêu cho đủ vẫn không có câu trả lời. Ta bị sức hấp hẫn của nó cuốn hút một cách điên cuồng, thậm chí có thể đánh đổi nhân cách, đạo đức và cả những giá trị quý giá nơi mình.

Ta bám víu và coi nó như cứu cánh của cuộc đời mà không biết rằng ta đang chạy theo cái được gọi là ảo ảnh của cuộc sống. Hôm nay có nhưng ngày mai sẽ mất, hôm nay là của mình nhưng ngày mai thì của người khác.

Nhân cách của một con người được đánh giá bởi trong túi bạn có bao nhiêu tiền ư? Bởi bạn làm nghề gì hay bạn là người có quyền lực đối với xã hội này như thế nào? Tôi nghĩ là không.

Xã hội đánh giá một con người ở nhân cách sống, đạo đức và nghị lực vươn lên. Ở tâm hồn giàu yêu thương, trái tim biết chia sẻ và cảm thông. Một lòng nhân từ đủ để giúp đỡ những người đang cần mình. Nói như vậy không có nghĩa những ai đang làm giàu, hay giàu là có tội, cũng không có nghĩa tất cả những người đang giàu cần từ bỏ hết những gì họ đang có. Vấn đề là chúng ta phải bỏ lối suy nghĩ, tư tưởng và thái độ lệ thuộc vào những thứ đó. Để nhận ra được niềm hạnh phúc đơn sơ, niềm vui giản dị mà cuộc sống đã ban tặng.

Có một câu chuyện kể rằng: Người đàn ông nọ đã trở nên giàu có nhất làng sau một thời gian lao động cần cù và chắt chiu. Một ngày kia, ông quyết định ra khỏi làng để mở rộng tầm mắt. Ông đến làng bên cạnh và điều đập vào mắt là một ngôi nhà rất đẹp, to gấp hai ngôi nhà của ông. Ông quay trở về, tiếp tục làm lụng chắt chiu. Chẳng mấy chốc, ông cũng xây được một ngôi nhà to, đẹp hơn ngôi nhà ông đã thấy, ông lại ra đi nhưng lần này ông đã đến một đô thị giàu có và trù phú.

Ở đây ông thấy có rất nhiều ngôi nhà to, đẹp và cao chọc trời. Thế là ông cảm thấy một nỗi buồn man mác và thất vọng tràn trề vì ông biết mình không thể nào xây được nhiều ngôi nhà to, đẹp và cao như thế. Ông bèn thuê ngựa đóng xe trở về ngôi làng của mình. Dọc đường gặp tai nạn, ông không chết nhưng xe bị vỡ nát chỉ còn lại con ngựa. Ông cưỡi ngựa và cố gắng chạy về nhà nhanh nhất. Nhưng vì mệt và đói lả, con ngựa lăn ra chết, một mình trong đêm tối ông lạc lõng giữa sa mạc. Ông nhìn thấy một đốm lửa từ đằng xa. Đó là túp lều của một ẩn sĩ. Bước vào lều, ông nhận ra trong đời mình chưa bao giờ thấy cảnh nào cùng cực, nghèo nàn, khốn khổ, đói rách hơn nơi này. Ông ái ngại nhìn nhà tu hành và thắc mắc:

– Thưa Ngài, làm sao Ngài có thể sống trong cảnh thiếu thốn như thế này?

– Vị ẩn sĩ trả lời: Vì tôi không cần những thứ ông đang nghĩ tới.

– Người đàn ông bối rối liền hỏi: Ngài biết điều tôi đang nghĩ tới là gì sao?

Nhà tu hành nhìn thẳng vào đôi mắt ông và trả lời:

– Tôi thấy điều đó trong đôi mắt ông. Ông cố chạy theo sự giàu sang, nhưng sự giàu sang không bao giờ đến theo cách ông muốn. Ông hãy nhìn cảnh hoàng hôn, ông có thấy những tia nắng yếu ớt đang chiếu trên cánh đồng không? Chúng tưởng mình đang soi sáng cả vũ trụ. Nhưng không, chẳng mấy chốc các ngôi sao mọc lên và tia sáng của hoàng hôn sẽ biến mất. Những ánh sao cũng tưởng mình soi sáng cả bầu trời, thế nhưng khi ánh trăng bắt đầu ló rạng thì những ánh sao cũng sẽ tắt ngúm.

Rồi vầng trăng sáng kia, cũng tưởng mình đang soi sáng cả trái đất, nhưng không bao lâu nữa mặt trời sẽ mọc lên, và tia sáng của nó sẽ bị mặt trời nuốt chửng. Nếu như những tia sáng trên biết suy nghĩ, có lẽ chúng sẽ tìm lại nụ cười đánh mất bấy lâu nay khi phải cứ cố gắng giữ thứ ánh sáng ấy hơn là nhìn thấy hạnh phút mà chúng đang có.

Câu chuyện thật đơn giản nhưng ý nghĩa của nó chẳng đơn giản chút nào. Bạn hãy làm giàu giá trị đáng quý nơi mình, nơi mà không ai có thể lấy được, không bao giờ mất, và dĩ nhiên nó sẽ tồn tại mãi mãi suốt cuộc đời.

Tôi chợt nghĩ đến bài hát Khúc thụy du của cố nhạc sĩ Anh Bằng Thơ: Du Tử Lê, trong đó có câu: "Hãy nói về cuộc đời, khi tôi không còn nữa sẽ lấy được những gì về bên kia thế giới ngoài trống vắng mà thôi… " Có lẽ nhạc sĩ đã nói đúng. Nếu ta cứ sống vô tâm, chạy theo những thứ ngoài thân dễ mất đi, thì một ngày nào đó khi về bên kia thế giới, ta sẽ chỉ mang theo mình sự trống vắng.

Còn nếu sống bằng một trái tim yêu thương, biết chia sẻ, cảm thông, một tâm hồn rộng mở thì tôi tin khi giã từ thế giới này, điều ta mang theo mình là những giọt nước mắt yêu thương, sự ấm áp của con tim, và hơn hết là tất cả những giá trị cao đẹp mà không bao giờ mất.

Previous Post
Next Post