Nhiều lúc ta chợt hoài nghi liệu ta có thực sự là ai đó của cõi đời này? Hay chỉ là kẻ đi lạc tới chốn nhân gian để rồi vô tình bị cái hư ảo của bụi trần làm vướng bận.
Cuộc sống là hằng hà sa số những giây phút an nhiên. Chỉ là chúng ta đã lờ đi những bình yên bé nhỏ để mắc kẹt trong hàng trăm thứ mà ta cứ ngỡ là lớn lao. An nhiên như tiếng bước chân của đứa bạn thân, như tiếng băng catset trầm bổng rè rè trong một con ngõ nhỏ mòn vẹt dấu chân người, như tiếng côn trùng rủ rỉ mỗi đêm, như tiếng ta cười mỗi khi nhìn thấy gió...
Tuổi trẻ, ta cứ mặc định cho bản thân phải lao vào những thứ lớn lao to tát, cho đến khi bị chúng quật ngã, ngồi lặng lẽ trong một góc kỷ niệm, đối diện với chừng ấy thứ an nhiên kia, mới thấy lòng hổ thẹn biết chừng nào. Sự tồn tại của những mảnh ký ức vàng vọt trong miền thời gian vô định khiến ta lao đao với chính những hoài niệm trong lòng…
Nhiều lúc ta chợt hoài nghi liệu ta có thực sự là ai đó của cõi đời này? Hay chỉ là kẻ đi lạc tới chốn nhân gian để rồi vô tình bị cái hư ảo của bụi trần làm vướng bận, để rồi mãi hoài vật lộn trăn trở với hỉ nộ ái ố của đời người, để rồi khổ đau đau khổ trong vương vấn sầu lo?
Thời gian lướt qua ta như một cơn gió
Đến nhanh mà cũng đi vội vàng...
Rồi ai cũng sẽ học được cách trưởng thành hơn, trầm lắng hơn. Để chọn cho mình bình yên không khó, nhưng chấp nhận chối bỏ sự phức tạp thì có mấy ai.
Điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà sợ nhất là tôi chưa kịp nói hết những điều muốn nói trước khi tôi qua đời.
Càng sống, tôi càng nhận ra một điều: nếu tìm cách sống sao cho hài lòng tất cả mọi người thì ta sẽ bị đi vào cái vòng luẩn quẩn và không lối thoát. Căn bệnh nặng nhất của tâm trí là suy nghĩ quá nhiều về người khác. Vì không ai có thể chui vào đầu người khác để biết được họ đang nghĩ gì để mà làm hài lòng người khác. Bởi thế, hãy yêu vài người, tin vài người và cố gắng đừng làm hại tới ai. Hãy nói những lời nâng đỡ người khác.
Cố gắng làm hết mình cho công việc, rồi sẽ đến lúc kết quả tốt đẹp ùa tới. Với tôi, cuộc sống là một quá trình học tập, hết học ở trường học rồi đến học ở trường đời. Học, học và học…
Có lúc, những chuyện buồn trong quá khứ cứ ào ạt tuôn chảy trong đầu óc khiến cho ta vô cùng đau khổ. Con người ta chết đi là để hóa giải cái kiếp người ngắn ngủi này, để những đau buồn và mất mát không đeo bám người ta mãi mãi. “Anh nằm xuống cho hận thù vào lãng quên”, “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai vươn hình hài lớn dậy. Ôi cát bụi tuyệt vời, mặt trời soi một kiếp rong chơi. Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi…” (Trịnh Công Sơn).
Điều tôi sợ nhất không phải là cái chết, mà sợ nhất là tôi chưa kịp nói hết những điều muốn nói trước khi tôi qua đời. Càng sống, tôi thấy mình mắc nợ cuộc đời này càng nhiều.