Trần gian là cõi tạm, phù hoa rực rỡ mấy rồi cũng tàn

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ!
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay!

Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay

Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi

Thì người ơi! Xin đừng ganh đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui

Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Ðến mọi người xa lạ cũng như quen

Ta là Cát ta sẽ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẽ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!

Ta vẫn biết trần gian là cõi tạm
Nên vội vàng góp nhặt hết yêu thương
Đem một chút tro hồng hay đốm lửa
Cũng ủi an người lạc lõng bên đường

Dòng nước mắt đã khơi nguồn mạch sống
Sao không cười trên dâu biển phù du?
Ta, đứa bé bị bỏ rơi giữa chợ,
Tim hồn nhiên nào biết đến căm thù.

Dòng sữa mẹ - thơm tho lòng nhân ái
Mỗi môi cười là hoa cỏ trần gian.
Hoa độ lượng cho bầy ong hút mật
Sợ sân si làm sớm nở tối tàn.

Ta vẫn biết trần gian là cõi trú
Lỡ yêu thương nên gắn bó tim mình
Khi trái đất còn một người bất hạnh
Ta tìm về - và xin được hồi sinh.

Nguồn: chaymoc.com
Previous Post
Next Post