Thời gian thấm thoắt thoi đưa, khó có thể cản ngăn, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn bóng ảnh
Tháng năm tráng chí hiểu thiên mệnh, thành bại cũng chẳng dám nghỉ ngơi. Đời người mải miết theo đuổi giấc mộng chẳng dừng chân, thành công vẫn bước tiếp, vấp ngã lại đứng lên. Sóng vạn trượng gầm gào nào ai biết trước? Sự đời đổi thay mấy người hay? Trước mắt mịt mùng, đường giữa ngả mới quen nhau, khi đến thật đường hoàng, lúc đi chớ lặng lẽ.
Xuân gieo hạt, Hạ trồng cây, Thu hái quả, Đông kho đầy. Bốn mùa xoay vần như những khung cảnh độc đáo, đang lần giở từng trang. Đông tới Hạ đi, mưa gió tuyết sương giăng đầy. Tháng ngày như con tạo đẩy đưa, chẳng dừng một phút giây, cứ lần giở hết cảnh tượng tráng lệ này tới bức tranh mỹ diệu khác.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, khó có thể cản ngăn, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn bóng ảnh. Hễ quay đầu nhìn bâng khuâng hỏi lòng đi đâu về đâu? Nào ai có thể tìm lại thời gian đã mất. Nào ai có thể lưu lại được bước chân của tháng ngày. Nào ai có thể níu giữ sự huy hoàng của ngày hôm qua!
Điều duy nhất chúng ta có thể làm được chính là chạy đi trong mưa gió, nhổ neo trong nghịch cảnh, nở hoa trong khổ nạn, và trưởng thành trong phong ba.
Con đường nhân sinh không có tấm vé thoái lui, chỉ có thể in hằn từng bước chân tiến về phía trước
Trong hành trình kiếp nhân sinh, mùa Xuân thì gieo hạt, Thu đến lại hái quả. Ai nấy đều giống như những hạt mầm, đều muốn cắm rễ trổ bông, đều muốn có một mảnh đất an thân lập mệnh. Nhưng mảnh đất này lại cần chính bản thân mình tự tay khai khẩn. Chỉ như vậy mới không phụ lòng những cơn mưa thầm lặng đang tưới tắm cho vạn vật, mới có thể nở rộ phô sắc thắm trong cảnh nắng xuân ấm áp, hoa nở ngập tràn, mới có thể thu hoạch những trái ngọt đầy kho lúc Thu về. Nếu không, bạn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể mỏi mắt nhìn người khác thóc lúa đầy bồ, chỉ có thể chạy dài mà hối hận khuôn nguôi.
“Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ bi thương”. Thuở tráng chí không nỗ lực thì tuổi già lại bi thương. Không chăm chỉ cày xới sao có ngày Xuân đến đơm bông, Thu về hái trái?
Trên hành trình kiếp nhân sinh, khi đã bước vào vạch xuất phát, ắt phải men theo mục tiêu đã định. Dẫu phải trải qua gió mưa thét gào, dẫu đường dài đằng đẵng, nước non điệp trùng, mưa tuyết giăng giăng, gập ghềnh khúc khuỷu, cũng quyết không chùn bước, lại càng không thể thoái lui.
Bởi lẽ con đường nhân sinh không có tấm vé trở về, chỉ có thể in hằn từng bước chân tiến về phía trước. Chỉ có như vậy mới có thể gặp ngã rẽ trên đường đời, mới thấy hoa rạng rỡ bên rặng liễu mù khơi. Dừng bước cũng đồng nghĩa với sự buông bỏ, kiên trì không mệt mỏi mới có thể gặt hái thành công.
Điều chúng ta có thể làm được chính là lưu lại cho thế gian một nụ cười tỏa sáng
Cuộc sống nói với chúng ta rằng, chỉ cần bạn mỉm cười là có thể đối mặt với mọi khổ nạn. Hãy giữ trong trái tim mình tâm thái “Nhất hoa yên vũ nhậm bình sinh”, đứng trước cõi mênh mang mà thấu hiểu đời người. Như vậy bạn nhất định sẽ có thể bước tới khung cảnh tuyết ngừng rơi, trời bừng sáng, ánh cầu vồng khoe sắc khắp đất trời.
Trong hành trình kiếp nhân sinh, mỗi người đều là những vị khách qua đường vội vã, như chim nhạn chỉ kịp để lại tiếng hót, như mây trôi chỉ lưu lại bóng hình. Con người, khi tới cõi thế gian, lòng chẳng vương vấn điều chi, thì lúc rời đi sao lại có thể nói là hai bàn tay trắng?
Chúng ta chỉ là những kiếp người bình dị. Chúng ta không có đại tài thao lược kinh thiên động địa, chẳng thể thành tựu công danh nghìn thu. Vậy thì cứ sống một cách bình lặng trong cuộc đời mình. Điều chúng ta có thể làm được chính là lưu lại cho thế gian một nụ cười tỏa sáng.
Chúng ta đều là những con người quá đỗi bình thường. Chúng ta không có tài viết lách như các bậc thầy văn chương, cũng chẳng có một bồ thi ca. Vậy hãy làm một con sóng nho nhỏ giữa biển văn chương vời vợi, thêm một chút thơ tình lãng mạn, ấm áp cho cuộc sống bình phẳng này.
Chỉ có tu thân dưỡng tính, tu trí dưỡng đức mới có thể có được kiếp người sáng ngời như viên ngọc, dẫu vẫn mang trên mình bao vết xước.
Kiếp nhân sinh là hành trình tu dưỡng tự hoàn thiện bản thân mình. Nếu không có hơi ấm của ánh mặt trời thì hãy làm nghĩa cử tặng than giữa tuyết lạnh. Hãy dùng tình yêu sưởi ấm đôi tay giá lạnh của người khác, bạn cũng sẽ thấy con tim mình reo vui.
Nếu không có vầng sáng của ánh trăng thì hãy làm một vì sao lấp lánh nơi chân trời thăm thẳm. Thi thoảng chớp mắt lung linh, dệt thêm vầng sáng yếu ớt cho trời đêm bao la.
Đại trí huệ của con người là quay trở về với tự nhiên, ngắm non ra non, ngắm nước ra nước, tùy cảnh mà an, tùy duyên mà gặp. Đời người đâu phải đứng núi này lại trông núi nọ, đứng bờ này lại ngó bờ kia.
Cảnh giới lớn nhất của con người chính dồn hết tâm huyết làm những việc mình nên làm, mà không so bì hơn thiệt với mọi người xung quanh. Mặc cho bụi hồng trần cuồn cuộn, ta một mình vẫn thưởng gió mát trăng thanh. Đối diện với những thế tục ngổn ngang chỉ một nụ cười là mọi chuyện trôi vào dĩ vãng.
Mặc cho bụi hồng trần cuồn cuộn, ta một mình vẫn thưởng gió mát trăng thanh
Con người vốn đã là người, cớ chi phải cố ý tô vẽ vẻ ngoài hào nhoáng. Hãy cứ là chính mình, ngay thẳng và chân thành. Thế gian vốn đã là thế gian, đâu cần phải dụng tâm xử thế thật tinh tế. Bản thân vốn là một người chân thực thì cũng đã là làm người và xử thế một cách chân chính rồi đó thôi.
Trong bài thơ “Ly Tao’ của nhà thơ trứ danh Khuất Nguyên có hai câu thơ rằng: “Lộ man man kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách”. Tạm dịch: “Quản bao nước thẳm non xa, Ðể ta tìm kiếm cho ra bạn lòng” (Bản dịch của Nhược Tống). Và rằng, đời người sóng gió mong người yên vui!
Nguồn: Soundofhope - Minh Nguyệt biên dịch