Thời gian trôi đi, điều gì còn ở lại


Thời gian mãi chảy trôi, tháng năm ngày một nhiều, quá khứ càng dày hơn, tương lai lại mỏng đi, ánh mặt trời dần phôi pha, tuổi già đã ập đến. Sinh mệnh theo ánh tà dương khuất núi, ánh sáng huy hoàng dần nhạt phai, thu lại những ấm áp từng nếm trải. Thực muốn nắm giữ ánh mặt trời của sinh mệnh, nắm thật chặt khoảng không của bầu trời, để thời gian mãi treo lơ lửng giữa bầu trời cao rộng, vĩnh viễn toả sáng rạng rỡ, huy hoàng. Nhưng dẫu nỗ lực mở to đôi mắt ta cũng chẳng thể níu giữ một tia sáng, dẫu giơ tay gắng sức cũng chẳng thể nắm được một luồng hơi ấm.

Trên dòng sông thời gian ấy không ai có thể lưu giữ được từng phút từng giây. Mỗi phút giây chảy trôi đồng nghĩa với sự mở đầu cũng là sự kết thúc, âm thầm mang tới niềm vui, cũng lặng lẽ lưu lại những nuối tiếc, ươm trái ngọt hạnh phúc, nhưng cũng gieo hạt giống khổ đau. Thời gian có thể khiến hoa thơm nở rộ trên cành, cũng có thể mang thê lương lan khắp mặt đất… Mọi thứ sinh ra trong lòng thời gian và cũng kết thúc trong chính dòng thời gian ấy. Có biết bao câu chuyện truyền kỳ đổi thay như mây khói đã từng diễn trên tấm màn thời gian, nhưng lại bị dòng thời gian nhấn chìm. Có biết bao chuyện tình bi hoan ly hợp nối đuôi nhau xuất hiện trong dòng thời gian, nhưng cũng kết thúc trên chính dòng chảy trôi ấy. Biết bao dư vị cay đắng ngọt bùi hoà quện trong dòng thời gian và tan biến vào hư không…

Thời gian có thể tạo nên tất cả, cũng có thể huỷ diệt tất cả. Ai có thể viết lại thời gian? Ai có thể quay về quá khứ? Thời gian kéo mỗi người chạy tới bến cuối trong cuộc đời mình. Hôm nay có thể tương phùng, biết đâu ngày mai đã cách xa nơi chân trời góc bể. Thời khắc này ta cùng nhau ngâm vịnh câu từ, nhấp chén hoan ca, nào ai biết ngày sau sẽ ra sao? Ngày mai và những điều ngoài dự liệu, thứ nào sẽ đến trước, chẳng ai hay. Thời gian xoá nhoà ánh huy hoàng của sinh mệnh, chúng ta lại chẳng cách nào thắp sáng vầng thái dương. Sinh mệnh trân quý của chúng ta đứng trước thời gian lại nhỏ nhoi và yếu nhược đến thế.

Ngày ấy năm ấy tháng ấy anh từng gặp em kiều diễm như hoa như ngọc, ngày ấy năm ấy tháng ấy, anh lại thấy dung nhan của em phờ phạc, phôi pha. Khi thời gian thổi tắt ngọn nến sinh mệnh, ta chỉ có thể đứng trước cánh cửa luân hồi mà ngưỡng vọng dáng hình mờ ảo của những người bạn mến thương. Ta chỉ có thể lắng nghe giọng nói bạn bè từng cất lên khi siêu việt đường hầm của thời không. Thời gian kéo xuống bức rèm che, thời gian lưu lại quá khứ, mặc cho mưa làm ướt nhoà mái hiên của năm tháng, nhưng lại chẳng thể mở được cánh cổng của quá khứ.

Thời gian mang theo tuổi thanh xuân, tháng năm khiến nhan sắc phai tàn. Trong số những người bạn chí cốt của tôi, một vài người đã bị thời gian vô tình định hình trong những bức ảnh… Thời gian thu lại hơi ấm của sinh mệnh, làm mờ ánh sáng của sinh mệnh, khiến những thứ chúng ta dốc sức truy cầu cuối cùng cũng leo lét như ngọn đèn trước gió. Tất cả đều trở thành một làn khói xanh mỏng mảnh và hư ảo.

Chúng ta khao khát có tất cả, nào ai biết người có tất cả lại là thời gian. Thời gian dán lên mọi sinh mệnh một kỳ hạn, dẫu sở hữu nhiều bao nhiêu cũng chỉ là tạm thời giao cho bạn bảo quản mà thôi, sớm muộn gì bạn cũng phải trao trả lại thời gian. Đừng quá chấp vào những gì đang có, đừng quá để tâm nơi được mất. Những gì chúng ta có thể làm chính là nỗ lực kéo dài thời gian bảo quản ấy, dùng sự chân thành đổi lấy thành ý, dùng tấm chân tình đổi lại sự ấm áp. Hãy dùng những cảm xúc và trải nghiệm của bản thân mình từ phút đầu tới phút cuối biến thành hành trình đi tới con tim ấm áp và hạnh phúc.

Tận tâm với người, tận lực hành sự, không chừa lại không gian cho sự nuối tiếc, không tạo cơ hội cho niềm hối hận. Dẫu thời gian muốn thu lại thứ gì, bạn cũng đều cần điềm tĩnh đối mặt với nó. Mọi nỗi lòng đều bén duyên từ việc bạn thực tâm thực ý trân trọng chúng. Chỉ trong bầu trời không oán không hận mới có thể cảm nhận được hương thơm của tháng năm, mới không bỏ lỡ từng thời khắc toả sáng, không rơi rớt mất những luồng hơi ấm. Có được hơi ấm hạnh phúc suốt cuộc đời là niềm an ủi lớn nhất trong sinh mệnh.

Thời gian có thể mang theo tất cả, nhưng lại chẳng thể lưu lại hơi ấm được tích tụ qua tháng năm. Dẫu cho bức màn thời gian vĩnh viễn ngăn trở quá khứ, ánh dương của sinh mệnh vẫn chiếu rọi cả phần đời sau của bạn. Trong kiếp sống ngắn ngủi này, hãy trân quý từng người xuất hiện trong sinh mệnh chúng ta. Tình thân, tình bạn, tình yêu… đều cần thành tâm chở che, đều cần nghĩa tình bền lâu.

Bạn chẳng thể lưu lại vầng dương của sinh mệnh, nhưng bạn có thể thu giữ lại từng tia sáng, từng hơi ấm, biến chúng thành vầng dương của số mệnh. Bạn có thể hoá giải những bạc bẽo, thê lương cõi thế gian, làm nhoà đi những đổi thay của kiếp người, ngăn lại sự vô thường của số mệnh. Chỉ cần trong sinh mệnh còn đủ hơi ấm và ánh sáng, thì dẫu trải qua bao gió lạnh mưa hàn, dẫu phải đối mặt với bao trắc trở, mông lung, sẽ vẫn luôn có ánh sáng soi đường cho bạn tiến về phía trước, sẽ luôn có chiếc ô chắn gió che mưa cho bạn.

Không có thứ gì có thể thay thế được vầng dương của sinh mệnh, sinh mệnh sinh ra nơi ấm áp, hướng về phía ánh sáng. Nơi tràn ngập hơi ấm của ánh mặt trời, cây cối thường rậm rạp, cao lớn. Nơi âm u, giá lạnh, cây cối thưa thớt, còi cọc. Con người cũng vậy, đến với nhau vì lợi ích chỉ được nhất thời, sánh bước kề vai vì tình yêu thương mới có thể cùng nhau đi hết chặng đường đời. Điều khiến bạn tan nát cõi lòng không phải là những thành bại trên con đường danh vọng, mà là những biệt ly nơi hành trình của sinh mệnh.

Thời gian lặng lẽ mang đi mọi thứ của chúng ta. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là sưởi ấm trái tim bằng sự ấm áp của tình yêu thương. Trong cơn gió cuốn của thời gian, mỗi người chỉ như một chiếc lá. Sinh mệnh manh nha trong mưa, trưởng thành trong gió, chẳng biết sẽ trôi dạt tới ngày nào. Nhưng nguyện cho sinh mệnh như chiếc lá của bạn có thể ngăn được mưa tuôn nắng xối, có thể chịu được gió sương tuyết lạnh, có thể vượt qua những chướng ngại của mỗi mùa, có thể tránh được vòng luân hồi của sinh mệnh, vững vàng giữa tháng năm, vẫn xanh tươi như ngày hôm qua. Nhìn bóng cây rậm rạp mà giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi, tự lẩm nhẩm một mình, tất cả vẫn như vậy, tất cả vẫn như vậy thôi… Cứ thế mỗi tháng lại qua đi, cứ thế mỗi năm lại qua đi…

Nguồn: trithucvn
Previous Post
Next Post