Một nông dân, một nông dân già, chín chắn, dày dạn, một hôm rất, rất giận Thượng đế - và ông ấy là một người thành tâm lớn lao. Ông ấy nói với Thượng đế trong lời cầu nguyện sáng của mình, "Tôi phải nói nó như nó đang đấy - thế là đủ rồi! Ngài không hiểu ngay cả ABC về nông nghiệp! Khi cần mưa thì lại không có mưa; khi không cần mưa ngài cứ trút chúng xuống. Đây là điều vô nghĩa gì vậy? Nếu ngài không hiểu nông nghiệp ngài có thể hỏi tôi - tôi đã dành cả đời mình cho nó. Cho tôi một cơ hội: mùa tới, để tôi quyết định và xem điều gì xảy ra."
Đó là một câu chuyện cổ. Vào những ngày đó mọi người có tin cậy tới mức họ có thể nói chuyện trực tiếp với Thượng đế, và tin cậy của họ tới mức câu trả lời nhất định xảy ra.
Thượng đế nói, "Được rồi, vụ này ông quyết định!"
Thế là người nông dân này quyết định, và ông ta rất sung sướng bởi vì bất kì khi nào ông ấy muốn có mặt trời đều có mặt trời, bất kì khi nào ông ấy muốn mưa đều có mưa, bất kì khi nào ông ấy muốn mây đều có mây. Và ông ấy tránh mọi nguy hiểm, mọi nguy hiểm có thể mang tính phá hoại mùa màng; ông ấy đơn giản bác bỏ chúng - không gió to, không có khả năng nào cho bất kì huỷ hoại gì cho vụ thu hoạch. Và lúa mì của ông ấy bắt đầu mọc cao hơn bất kì người nào đã từng thấy; nó cao trên chiều cao con người. Và ông ấy rất sung sướng. Ông ấy nghĩ, "Bây giờ mình sẽ chỉ cho ngài!"
Và thế rồi cây trồng được chặt đem về và ông ấy rất phân vân. Chẳng có hạt lúa mì nào cả - chỉ toàn vỏ trấu trống rỗng mà không có hạt lúa mì bên trong chúng. Cái gì đã xảy ra? Cây lớn thế - cây lớn đủ để có hạt mì to hơn hạt lúa mì thường bốn lần - nhưng lại chẳng có hạt mì nào cả.
Và bỗng nhiên ông ấy nghe thấy tiếng cười lớn từ trên mây. Thượng đế cười và ngài nói, "Bây giờ ông nói gì nào?"
Người nông dân nói, "Tôi phân vân quá, bởi vì không có khả năng nào của huỷ hoại và tất cả những cái giúp đỡ đều được cung cấp. Và cây cối đã mọc tốt thế, và cây trồng xanh tươi và đẹp thế! Chuyện gì đã xảy ra cho hạt mì của tôi?"
Thượng đế nói, "Bởi vì không có nguy hiểm - ông đã né tránh mọi nguy hiểm - điều đó là không thể được để hạt mì trưởng thành. Nó cần thách thức."
Thách thức đem tới tính toàn vẹn; bằng không người ta vẫn còn là hổng hoác, trống rỗng. Nếu mọi tiện nghi đều được cung cấp cho bạn và không có nguy hiểm trong cuộc sống của bạn, bạn sẽ vẫn còn hổng hoác và trống rỗng. Thượng đế cho cuộc sống với mọi nguy hiểm của nó.
Bạn càng sống nguy hiểm, bạn càng nhận nguy hiểm, bạn càng trưởng thành hơn, bạn càng trở nên được hợp nhất, kết tinh, linh hồn của bạn càng trở thành hiện tượng rõ ràng, rành mạch hơn. Bằng không nó vẫn còn mông lung, mù mờ, nghi ngại.