Bạn không làm bất kì nghĩa vụ nào; bạn không phục vụ nhân loại. Bạn không phải là kẻ tử vì đạo vĩ đại; bạn không hi sinh. Đây toàn là những thuật ngữ vô nghĩa. Bạn đơn giản làm, tận hưởng những gì bạn cảm thấy vui vẻ, thoải mái đi. Bạn tới bệnh viện và phục vụ người ốm ở đó, hay bạn đi tới người nghèo và phục vụ họ, nhưng bạn yêu thích điều đó. Đó là cách bạn trưởng thành. Sâu bên dưới bạn cảm thấy phúc lạc và im lặng, hạnh phúc về bản thân mình.
Khi bạn hạnh phúc bạn có thể chia sẻ nó; khi bạn không có nó, làm sao bạn có thể chia sẻ nó được? Để chia sẻ, ngay chỗ đầu tiên người ta phải có nó. Người quá nghiêm chỉnh, sâu bên dưới ốm yếu, trong khổ sở. Người đó đã bỏ lỡ cuộc sống riêng của mình. Và nhớ lấy, bất kì khi nào bạn bỏ lỡ cuộc sống của mình, bạn trở thành giết người, tự tử. Bất kì khi nào một người sống trong khổ, người đó sẽ muốn huỷ diệt.
Khổ mang tính huỷ diệt; hạnh phúc mang tính sáng tạo. Chỉ có một tính sáng tạo và đó là của phúc lạc, vui đùa, vui sướng. Khi bạn vui sướng bạn muốn tạo ra cái gì đó - có thể là đồ chơi cho trẻ con, có thể là bài thơ, có thể là bức hoạ, cái gì đó. Bất kì khi nào bạn quá vui sướng trong cuộc sống, làm sao diễn đạt nó? Bạn sáng tạo ra cái gì đó - cái này hay cái nọ. Nhưng khi bạn khổ bạn muốn chà nát và phá huỷ cái gì đó. Bạn muốn trở thành chính khách, bạn muốn trở thành người lính - bạn muốn tạo ra tình huống nào đó mà bạn có thể mang tính huỷ diệt.
Đó là lí do tại sao thỉnh thoảng chiến tranh lại bùng phát ở đâu đó trên trái đất. Đó là bệnh dịch lớn. Và tất cả các chính khách cứ nói về hoà bình - họ chuẩn bị cho chiến tranh và họ nói vì hoà bình. Thực tế họ nói, "Chúng ta chuẩn bị cho chiến tranh để gìn giữ hoà bình." Vô lí hết sức! Nếu bạn chuẩn bị cho chiến tranh, làm sao bạn có thể gìn giữ hoà bình được? Để gìn giữ hoà bình người ta phải chuẩn bị cho hoà bình chứ.
Đó là lí do tại sao thế hệ mới trên khắp thế giới đang là mối nguy lớn cho các tổ chức. Họ chỉ quan tâm tới việc sống trong hạnh phúc. Họ quan tâm tới tình yêu, họ quan tâm tới âm nhạc, điệu vũ... Các chính khách đã trở nên rất cảnh giác trên khắp thế giới. Thế hệ mới không quan tâm tới chính trị - cực tả hay cực hữu. Không, họ không quan tâm chút nào. Họ không phải là người cộng sản; họ không thuộc vào bất kì chủ nghĩa nào.
Người hạnh phúc thuộc vào bản thân mình. Tại sao người đó lại phải thuộc vào bất kì tổ chức nào? Đó là con đường của người không hạnh phúc: thuộc vào tổ chức nào đó, thuộc vào đám đông nào đó. Bởi vì người đó không có gốc rễ bên trong bản thân mình, người đó không thuộc vào mình - và điều đó cho người đó lo âu rất, rất sâu sắc: Người đó phải thuộc vào đâu chứ. Người đó tạo ra sự lệ thuộc thay thế. Người đó đi và trở thành một phần của đảng phái chính trị, của đảng cách mạng, hay bất kì cái gì - tôn giáo. Bây giờ người đó cảm thấy mình thuộc vào đâu đó: đám đông có đó và người đó được bắt rễ vào.
Người ta phải được bắt rễ vào bản thân mình bởi vì đó là con đường từ bản thân mình đi sâu xuống sự tồn tại. Nếu bạn thuộc vào đám đông, bạn thuộc vào ngõ cụt; từ đó không thể có được trưởng thành nào thêm nữa. Tại đó là đi tới chỗ kết, ngõ cụt.
Quên thế giới và xã hội và xã hội không tưởng đi. Quên tất cả những điều này đi. Bạn chỉ ở đây vài năm thôi. Bạn đơn giản hạnh phúc theo cách riêng của mình.