Tại sao mọi người đều muốn giả vờ?

Chính bởi vì mọi người đều bị kết án từ thời thơ ấu của mình. Bất kì điều gì người đó làm theo cách của mình, theo cách riêng của mình, đều không được chấp nhận. Mọi người, đám đông mà trong đó đứa trẻ phải lớn lên, có ý tưởng và ý thức hệ riêng của họ. Đứa trẻ phải khớp với những ý tưởng và ý thức hệ đó. Đứa trẻ bất lực.

Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa? Đứa trẻ con người là đứa trẻ bất lực nhất trong toàn thể vương quốc con vật. Mọi con vật đều có thể tồn tại mà không có hỗ trợ của cha mẹ và đám đông, nhưng đứa trẻ con người không thể sống sót được, nó sẽ chết ngay lập tức. Nó là sinh linh bất lực nhất trên thế giới - mong manh với cái chết thế, tinh tế thế. Một cách tự nhiên những người đang có quyền đều có khả năng tạo khuôn đứa trẻ theo cách họ muốn.

Cho nên mọi người đều trở thành điều mình đang là, ngược với bản thân người đó. Đó là tâm lí đằng sau sự kiện mọi người đều muốn giả vờ là điều mình không phải là.

Mọi người đều trong trạng thái tinh thần phân liệt. Họ chưa bao giờ được phép là bản thân mình, họ đã bị buộc phải là ai đó khác mà bản tính của họ không cho phép họ hạnh phúc với điều đó.

Cho nên khi người ta lớn lên và đứng trên đôi chân của mình, người ta bắt đầu giả vờ nhiều điều, điều mà người ta thích trong thực tế là một phần của bản thể người ta. Nhưng trong thế giới không lành mạnh này, mọi người đều bị làm sao lãng. Từng người đã bị làm thành ai đó khác; họ không phải là cái đó, và họ biết điều đó. Mọi người đều biết rằng họ đã bị ép buộc - trở thành bác sĩ, trở thành kĩ sư, trở thành chính khách, trở thành tội đồ, trở thành ăn mày. Có đủ mọi loại lực xung quanh.

Trên thế giới này, chỉ có một hạnh phúc và đó là chính bản thân mình. Và bởi vì không ai là bản thân mình, mọi người đều cố gắng bằng cách nào đó để che giấu - bằng mặt nạ, giả vờ, đạo đức giả. Họ bị xấu hổ về điều họ đang là.

Chúng ta đã làm cho thế giới thành bãi chợ, không phải là cái vườn đẹp nơi mọi người được phép đem hoa của riêng mình tới. Chúng ta buộc hoa cúc vạn thọ phải đem tới hoa hồng - bây giờ cúc vạn thọ có thể tạo ra hoa hồng từ đâu được? Những hoa hồng đó sẽ là hoa hồng nhựa, và trong trái tim nó cúc vạn thọ sẽ kêu khóc, và cảm thấy xấu hổ rằng "Mình đã không đủ dũng cảm để nổi dậy chống lại đám đông. Họ đã áp đặt hoa nhựa lên mình, còn mình có hoa thực của riêng mình vì nó mà nhựa cây của mình đang chảy - nhưng mình không thể bày tỏ hoa thực của mình được." Bạn được dạy cho mọi thứ, nhưng bạn không được dạy là bản thân mình. Đây là hình thức xấu xí nhất của xã hội có thể có, bởi vì nó làm cho mọi người thành khổ.

Phải là cái mà bạn không muốn là, phải sống cùng ai đó mà bạn không muốn sống cùng, phải làm điều gì đó mà bạn không muốn làm, những điều này là cơ sở cho mọi khổ của bạn.

Và một mặt xã hội đã quản lí để làm cho mọi người đều khổ, và mặt khác cũng xã hội đó lại trông đợi rằng bạn không nên bày tỏ khổ của mình - ít nhất cũng không ở chỗ công cộng, không ở chỗ công khai. Nó là việc riêng của bạn.

Họ đã tạo ra nó - nó thực sự là chuyện công, không phải là việc riêng. Cùng đám đông đã tạo ra tất cả các lí do cho khổ của bạn, cuối cùng lại nói với bạn: "Khổ của bạn là của riêng bạn, nhưng khi bạn đi ra ngoài, hãy đi ra mà mỉm cười. Đừng phơi bày bộ mặt khổ sở với người khác." Điều này họ gọi là xã giao, lịch sự, văn hoá. Về căn bản, nó là đạo đức giả.

Chẳng chóng thì chầy bạn phải quyết định. Bạn phải nói, "Với bất kì giá nào, tôi muốn chỉ là bản thân mình. Bị kết án, bị không chấp nhận, mất kính trọng - mọi thứ đều được nhưng tôi không thể giả vờ là ai đó khác thêm được nữa." Quyết định này và tuyên bố này - tuyên bố về tự do, tự do khỏi sức nặng của đám đông - cho việc sinh thành ra bản tính tự nhiên của bạn, tính cá nhân của bạn. Thế thì bạn không cần bất kì mặt nạ nào. Thế thì bạn có thể đơn giản là bản thân mình; như bạn hiện thế.
Previous Post
Next Post