Tản văn về cuộc đời

. …Cuộc đời của mỗi con người thật ngắn. Khi còn sống mọi người đều xử sự với nhau sao tuyệt tình quá. Đến khi ngã bệnh, nằm trên giường bệnh mới thấy cuộc đời này chóng vánh quá.

Chỉ biết chấp nhận thôi, tai họa ập đến, nó chả phân biệt ai là ai cả, nghèo, giàu, hiền, dữ...Tất cả rồi lại im lìm đi vào chốn lãng quên.

Chốn trọ trần gian, một chốn tạm bợ, vô nghĩa, nhạt nhẽo, thế thái...

*

. …Nhà thơ Đức trong một bài thơ của mình có một ý rất hay: Mọi lí thuyết đều màu xám, cây đời mãi mãi xanh tươi. Dù cuộc như thế nào đi nữa, mỗi con người cũng nên chọn cho một góc hẹp để chiêm nghiệm lại cuộc đời.

Chinh phục lòng người thật là khó, người ta thích cái gì cũng được, còn khi đã ghét rồi chả còn cái gì để nói.

Đâu là cái đúng, đâu là cái sai, thời gian sẽ trả lời.

Trên đời cái gì cũng có thể đong đếm được chỉ có lòng người là không thể nào lường được.

*

. …Tiền tài, danh vọng chỉ là bọt biển. Tình người mới là vĩnh cửu.

Con người cứ mãi chăm chút cho công danh của mình, khi quay lại, hỏi còn ai là bạn của mình.

Cái đích đến của mỗi người đã cận kề. Mọi người hãy sống với nhau bằng tình người.

"Tiền tài, danh vọng bằng không
Sống sao đừng để tấm lòng giá băng".

*

. …Sống để làm người thì dễ, làm người để sống thì khó. Nhiều người suy nghĩ cuộc sống của mình ngắn ngủi nên chơi cho hết mình, thật là một suy nghĩ sai lầm. Mỗi người nên biết dừng lại trước những việc làm đáng tiếc của mình.

Lắm lúc suy nghĩ của cá nhân hơi thiển cận, con người là đối tượng đáng sợ nhất. Nhiều khi cũng đúng đấy, khi được việc của mình thì phải tìm mọi cách làm hỏng việc của người khác.

Buồn thay trắng đen, thật giả lẫn lộn.

Sao mọi người thích tự dối mình để được yên thân. Một cõi nhân sinh đáng buồn.

*

. …Thật là một hạnh phúc khi được làm một con người ở cõi đời này. Thật mong manh, phù du về cõi tồn tại. Tồn tại chỉ là tồn tại, mà sao người với người đối xử với nhau tệ quá.

Mọi người nên nghĩ lại, cái gì cần làm thì làm nhanh lên, không kịp đấy! Đừng nên buông thả mặc cho cuộc đời đẩy đưa.

Tình người dạo này sao mà nhạt nhẽo quá? Sống mà thiếu tình người thì đâu còn là con người.

Con người tồn tại trên cõi đời này như khách du lịch tham quan, sẽ về lại cõi hư vô...

Phan Thành Nhơn – Tản văn
Previous Post
Next Post