Chán. … rồi lại chán!

Bạn đã nghĩ về việc mua một chiếc xe rồi bạn mua nó. Khi bạn chưa mua nó, bạn mơ về nó trong đêm. Vào cái đêm trước hôm nó được giao cho bạn, thậm chí bạn còn không ngủ được ngon - cả đêm ròng!

Ai đó đã viết về người bạn mình, người mua một chiếc xe rất đẹp, chiếc Ferarri. Nó là chiếc xe rất đắt. Trong chính ngày đầu tiên người đó đã lái nó, chiếc xe bị xước một chút xíu.

Người bạn đó không còn là đứa trẻ nữa, ông ta đã năm mươi tuổi; và ông ta cũng không phải là người thiếu học vấn, ông ta là một giáo sư đại học - giáo sư triết học hẳn hoi. Nhưng người ta đã thấy ông ấy khóc hôm đó, gục đầu vào vai mẹ mình. Chỉ bởi vì chiếc Ferarri bị xước! Chiếc xe đắt thế. Ông ta đã mơ ước biết bao về nó. Vết xước đó của chiếc xe hẳn đã phải ăn sâu vào ông ta, vào chính linh hồn ông ta; đấy là lí do tại sao ông ta khóc.

Khóc thì tất cả các bạn đều làm. Người đàn ông đó phải là một người chân thật hơn. Trên con đường thoáng đãng, gục đầu vào vai mẹ, ông ta bắt đầu khóc. Nhưng trạng thái này kéo dài được bao lâu? Trong vài ngày chiếc Ferarri sẽ trở nên cũ. Sau một hay hai tháng người này sẽ ngồi trong cũng chiếc xe đó nhưng ông ta thậm chí sẽ không cảm thấy mình đang ngồi trong chiếc xe nào nữa. Ông ta sẽ chán với chiếc xe này - nhưng chưa chán với xe. Mơ ước về một chiếc xe khác nào đó sẽ bắt giữ ông ta. Bây giờ ông ta có thể nghĩ tới việc làm chủ chiếc Rolls Royce, hay chiếc xe khác nào đó. Tâm trí sẽ chán với một người đàn bà hay một người đàn ông, nhưng nó sẽ không chán với đàn bà như vậy hay đàn ông như vậy.

Tất cả chúng ta đều thấy chán, nhưng cái chán của chúng ta vẫn còn gắn với những thứ đặc biệt. Còn chính thực tại của việc chán này không trở thành một phần của kinh nghiệm của chúng ta. Khi chúng ta mệt mỏi về thứ này, chúng ta chọn thứ khác cùng kiểu, và quá trình này cứ tiếp tục mãi.

Bạn chán với một người đàn bà nhưng mối quan tâm của bạn vẫn tiếp tục trong người đàn bà khác. Nếu bạn chán với vợ mình, mối quan tâm của bạn tiếp tục ở vợ của ai đó khác. Bất kì cái gì gần gũi và có sẵn đều trở thành vô dụng, nhưng cái ở xa duy trì mối quan tâm của bạn. Cái ở xa đó rồi cũng sẽ trở thành vô dụng vào ngày mai khi nó lại gần bạn. Nhưng không thể nào mọi thứ đều có thể lại gần người ta được. Một số thứ vẫn tiếp tục còn ở xa; do vậy mối quan tâm vẫn tiếp diễn, ham muốn vẫn cứ chạy đua. …rồi chán. …lại tiếp tục đua. …rồi lại chán!   

Theo Osho                      
Previous Post
Next Post