Người có khuyết tật bao giờ cũng nhận biết về vết thương của mình. Người đó đang mang một vết thương; tại mọi nơi người đó đều tìm sự xúc phạm.
Nhưng sự thật thì sao? Chẳng ai lo nghĩ về bạn đâu, nhưng nếu bạn có cảm giác tự ti thế thì bạn đang tìm ai đó, người sắp sửa xúc phạm bạn. Bạn chắc chắn về điều đó, và thế thì bạn sẽ diễn giải. Nếu một người nào đó nói một điều thậm chí không liên quan gì đến khuyết tật của bạn, bạn sẽ thấy người đó đang biểu lộ rằng bạn có khuyết tật. Chẳng ai bận tâm với khuyết tật của bạn cả, nhưng chúng ta diễn giải theo hiểu biết của mình.
Nếu bạn là người có khuyết tật, bạn bao giờ cũng tìm kiếm sự xúc phạm, và nếu bạn tìm kiếm sự xúc phạm, bạn sẽ thấy chúng - đây mới là vấn đề. Nếu bạn đang tìm cái gì đó, đây là điều không may: bạn sẽ tìm thấy nó. Không phải là bất kì ai cũng xúc phạm bạn đâu; bạn sẽ tìm thấy nó. Cho nên đừng tìm những điều như vậy, bằng không bạn sẽ thấy chúng ở mọi nơi.
Ai đó sẽ cười - không cười bạn, bởi vì bạn là ai? Sao bạn lại nghĩ bản thân mình là trung tâm của thế giới? Đây là khuynh hướng bản ngã. Bạn đi qua phố và ai đó cười, còn bạn thì nghĩ rằng họ đang cười mình. Sao lại cười bạn? Bạn là ai? Sao bạn mặc nhiên coi rằng bạn là trung tâm của toàn thế giới? Ai đó cười - cười bạn; ai đó xúc phạm, xúc phạm bạn; ai đó giận - giận bạn.
Bạn đã gặp ai giận bạn như thế chưa? Sao họ phải giận bạn? Họ giận - đó là cái gì đó được móc với con người riêng của họ, không với bạn. Và diễn giải này tới từ quá khứ của họ; bạn không phải là nguyên nhân nguồn gốc của nó. Bạn có thể là cái cớ, nhưng bạn không là nguyên nhân. Chỉ là cái cớ - nếu bạn không có đó, ai đó khác sẽ làm cùng việc đó; ai đó khác sẽ trở thành nạn nhân. Cho nên chỉ là ngẫu nhiên mà bạn đã ở đó.
Khi vợ bạn phát điên với bạn, ngẫu nhiên mà bạn có đó. Trốn đi! Và đừng nghĩ quá nhiều rằng cô ấy giận bạn. Cô ấy giận, bạn có đó, có vậy thôi. Cô ấy chắc đã giận với người phục vụ, với trẻ con, với cái đàn piano, với mọi thứ!
Mọi người đều sống qua quá khứ riêng của mình, không ai khác sống trong hiện tại. Bởi chúng ta luôn hiểu theo cách của mình: đọc sách, hiểu nhưng chỉ hiểu điều đã biết. Và nghe, nhưng lại diễn giải bằng quá khứ riêng của mình, và cứ thế quá khứ bước vào.