Thông minh là cực kỳ cần thiết, không chọn lựa - vẫn còn tỉnh táo vô chọn lựa trong cuộc sống của bạn, và trở nên thông minh thay vì thay đổi hoàn cảnh. Thông minh hơn là cần có để phúc lạc! Và thế rồi bạn có thể có sự một mình cùng với mối quan hệ.
Làm cho người đàn bà hay đàn ông của bạn cũng tỉnh táo theo nhịp điệu này. Mọi người nên được dạy rằng không ai có thể yêu hai mươi bốn tiếng một ngày; thời kì nghỉ ngơi là cần thiết. Và không ai có thể yêu theo mệnh lệnh. Yêu là hiện tượng tự phát. Bất kì khi nào nó xảy ra, thì nó xảy ra, và bất kì khi nào nó không xảy ra thì nó không xảy ra. Chẳng cái gì có thể được làm về nó. Nếu bạn làm bất kì cái gì, bạn sẽ tạo ra hiện tượng giả, việc diễn kịch.
Những người yêu thực, những người yêu thông minh, sẽ làm cho nhau tỉnh táo với hiện tượng này: "Khi anh muốn một mình điều đó không có nghĩa là anh bác bỏ em. Thực tế, chính bởi vì tình yêu của em mà em đã làm cho anh thành có thể ở một mình." Và nếu người đàn bà của bạn muốn được bỏ lại một mình trong một đêm, trong vài ngày, bạn sẽ không cảm thấy bị tổn thương. Bạn sẽ không nói rằng bạn đã bị bác bỏ, rằng tình yêu của bạn đã không được đón nhận và đón chào. Bạn sẽ kính trọng quyết định của cô ấy được ở một mình vài ngày. Thực tế, bạn sẽ hạnh phúc! Tình yêu của bạn nhiều tới mức cô ấy cảm thấy trống rỗng; bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi để trở lại tràn đầy. Đây là thông minh.
Thông thường, bạn cho rằng mình bị bác bỏ. Bạn đi tới người đàn bà của mình và nếu cô ấy không sẵn lòng ở cùng bạn, hay không rất yêu mến bạn, bạn cảm thấy bị bác bỏ lớn lao. Bản ngã bạn bị tổn thương. Bản ngã này không phải là điều rất thông minh đâu - mọi bản ngã đều ngu ngốc. Thông minh không biết tới bản ngã; thông minh đơn giản thấy hiện tượng, cố gắng hiểu tại sao người đàn bà này lại không muốn ở với bạn. Không phải là cô ấy bác bỏ bạn - bạn biết cô ấy đã yêu bạn nhiều thế, cô ấy yêu bạn nhiều thế, nhưng đây là khoảnh khắc cô ấy muốn một mình.
Và nếu bạn yêu cô ấy, bạn sẽ để cho cô ấy một mình; bạn sẽ không hành hạ cô ấy, bạn sẽ không buộc cô ấy phải làm tình với bạn. Và nếu người đàn ông muốn một mình, người đàn bà sẽ không nghĩ, "Anh ấy không còn quan tâm tới mình nữa, có thể anh ấy đã trở nên quan tâm tới người đàn bà khác nào đó." Và người đàn bà thông minh sẽ để cho người đàn ông một mình để anh ta có thể thu lại bản thể anh ta, để cho anh ta lại có năng lượng mà chia sẻ. Và nhịp điệu này giống như ngày và đêm; mùa hè và mùa đông; nó cứ thay đổi.
Nếu hai người thực sự kính trọng - và tình yêu bao giờ cũng kính trọng, nó tôn kính người kia, nó là trạng thái rất tôn thờ, cầu nguyện - thế thì dần dần bạn sẽ hiểu lẫn nhau ngày một nhiều hơn và bạn sẽ trở nên nhận biết về nhịp điệu của người kia và nhịp điệu của bạn. Và chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy rằng từ tình yêu, từ kính trọng, nhịp điệu của các bạn ngày một lại gần hơn. Khi bạn cảm thấy yêu, cô ấy cảm thấy yêu, điều này lắng đọng. Điều này lắng đọng theo cách riêng của nó, nó là sự đồng bộ.
Bạn đã bao giờ quan sát chưa? Nếu bạn bắt gặp hai người yêu nhau thực, bạn sẽ thấy nhiều điều tương tự trong họ. Những người yêu nhau thực trở thành dường như họ là anh em và chị em. Bạn sẽ ngạc nhiên - ngay cả anh em và chị em cũng không giống nhau đến thế. Cách diễn đạt của họ, cách họ đi, cách họ nói, cử chỉ của họ - hai người yêu nhau trở thành giống nhau và vậy mà vẫn khác nhau thế. Điều này bắt đầu xảy ra một cách tự nhiên. Chỉ ở cùng nhau, dần dần họ trở thành hoà hợp với nhau. Những người yêu nhau thực không cần nói gì với nhau - người kia lập tức hiểu, hiểu một cách trực giác.
Nếu người đàn bà buồn, cô ấy có thể không nói điều đó như vậy, nhưng người đàn ông hiểu và để cô ấy một mình. Nếu người đàn ông buồn, người đàn bà hiểu và để anh ta một mình - tìm cái cớ nào đó để anh ta một mình. Những người ngu làm điều đối lập lại. Họ chưa bao giờ để cho nhau một mình - họ thường xuyên ở với nhau, làm mệt mỏi và chán ngán lẫn nhau, chưa bao giờ để bất kì không gian nào cho nhau hiện hữu.
Tình yêu cho tự do và tình yêu giúp đỡ người kia là chính bản thân mình. Tình yêu là hiện tượng rất nghịch lí. Theo cách này, nó làm cho bạn thành một linh hồn trong hai thân thể; theo cách khác, nó cho bạn tính cá nhân, tính duy nhất. Nó giúp bạn vứt bỏ cái ta bé nhỏ nhưng nó cũng giúp bạn đạt tới cái ta tối cao. Thế thì không có vấn đề gì: Tình yêu và thiền là hai cánh, và chúng cân bằng lẫn nhau. Và giữa hai điều này bạn trưởng thành, giữa hai điều này bạn trở thành cái toàn thể.