Thuyết luân hồi theo cách hiểu dân gian mà tôi mang máng nhớ là trước khi đầu thai, linh hồn được dẫn tới con sông và uống một gáo nước để tẩy bộ nhớ.
Nhưng có thể, vì một lý do nào đó mà số ít file (bị xoá) vẫn tồn tại dưới dạng “âm bản” (alaya) để rồi tự nó phục hồi một cách sống động... Tôi “nhớ” là mình có “quen” một vị Lạt ma. Lọc từ muôn lời, tôi nắm được phần cốt lõi nhất mà ông lặp lại khá dày trong hàng ngàn lần giảng pháp với từng nội dung khác nhau, ấy là vấn đề thời gian.
Nếu chúng ta giải quyết gọn ghẽ thời gian, mọi sự sẽ thay đổi - ông nói - cái nhìn về tâm linh của bạn cũng thay đổi, đó mới chính là bước tiến bộ trong mỗi phần người. Con người không quan trọng; con người chỉ bắt đầu quan trọng khi chạm được vào miền tâm linh. Sở dĩ con người không muốn chạm vào miền tâm linh vì họ thấy cuộc đời này dài hàng trăm năm, thậm chí vài ba, nên sống và hưởng thụ đã, gần cuối đời chạm tay vào miền tâm linh cũng chưa phải muộn.
Ai đảm bảo cho việc bạn sẽ sống đến trăm tuổi. Ai đảm bảo, rằng bạn sẽ không rời khỏi không gian này khi chưa hiểu đủ về đời sống vật chất. Tại sao có những đứa trẻ mới mở mắt chào ánh sáng đã phải quay lại nơi nó xuất phát cách 9 tháng mười ngày trước đó? Tại sao bạn không dựa vào linh cảm và trực giác của bạn - đấy là kho tư liệu vô tận mà bạn đã tích tụ từ rất nhiều kiếp, và nó đã bật mở nhiều lần vào những lúc bộ óc của bạn mệt lả, đần độn? Những phát minh, những câu thơ đoạn nhạc xuất thần, những ý tưởng vụt sáng như ngôi sao băng... đều xuất phát từ bộ óc thông minh của bạn?
Bây giờ khoa học đã chế ra máy chụp hào quang sự vật hiện tượng, máy thu thứ âm thanh đã “mất” trong không gian nhiều thế kỷ trước, máy chụp lại thời điểm xẩy ra vụ tai nạn mặc dầu nó đã trôi qua; khoa học đã chế tạo ra kính viễn vọng nhìn thấu các thiên hà, rồi khoa học cũng sẽ chế tạo ra kiếng nhìn thấy linh hồn. Khoa học đã đo được tốc độ ánh sáng là 299 992km/s, có ghê gớm hơn tốc độ của xe máy phân khối lớn hay tàu hoả, máy bay siêu tốc? Tại sao chúng ta không chịu dùng trực giác nhạy cảm của mình dẫn đường tới miền tâm linh? Không gian tâm linh có ngay nơi bạn ngồi đấy, nhưng bạn không muốn tiến nhập vào nó, bạn chờ khoa học chứng minh điều đó là sự thật đã. Khoa học đóng vai trò quan trọng trong việc chứng minh cho con người thấy vùng sáng mà que diêm xoẹt lên trong bầu trời tâm linh bí ẩn và... “tăm tối”.
Quay lại vấn đề thời gian - ông tiếp - thời gian thăm thẳm trong vũ trụ rộng lớn với hàng tỉ hành tinh lớn hơn trái đất này, và thời gian chúng ta đang sống, chỉ là điểm dừng chân nghỉ mát trên chặng đường mà con tàu tâm linh chạy với vận tốc thấp nhất 299 992 km/s, như vậy bạn đã mờ ảo nhận diện được thời gian rồi; như vậy có nghĩa bạn đã thừa nhận một trăm năm cho cuộc đời của bạn, cho chặng đường mà bạn phải đi, chỉ là một chớp mắt trong dải ngân hà. Sự tiến bộ vĩ đại loài người trong bạn đã khởi hành. Có nghĩa lúc bạn không [hoặc may mắn] chết đi, bạn đâu còn phải lần mò để tiếp tục bước ở thế giới siêu hình (như lúc bạn sinh ra ở thế giới hữu hình này). Có nghĩa, ngay lúc này, bạn phải chuẩn bị cho mình sự chết.
Chuẩn bị sự chết, đương nhiên không phải, nếu vợ bạn còn trẻ, bạn tìm cho cô ta một người tình đủ tin cậy, không phải nếu bạn có quá nhiều tiền, bạn phải gửi vào ngân hàng để sinh lợi. Bạn hoàn toàn không mang theo được gì cả ngoài Đức và Nghiệp. Nếu bạn có đức, như vậy bạn đã có hành trang; nếu bạn có nghiệp, bạn cũng phải mang theo qua bên kia, không cất giấu hay biển thủ đi đâu được. Vậy, chuẩn bị cho sự chết là chúng ta nên chuẩn bị những gì? Bạn hãy tưởng tượng, bạn [lúc chết] là một người cô đơn trong một căn phòng, đang xem truyền hình trực tuyến từ nước ngoài, phát sóng cảnh vợ bạn quan hệ với người tình; hay cảnh tài sản của bạn đã cất giấu kỹ, nay con cháu bè bạn trộm cắp chia chác, mà bạn không hề can thiệp được; chỉ có hành trang bạn đã chuẩn bị lúc sống, là bạn không tiếc nuối, không ghen tuông, con đường phía trước của bạn còn quá xa, tâm bình mà bước; khi ý niệm đó chuyển thành hành động, thánh thần song hành cùng bạn.
Tôi biết, bạn sẽ chưa tin kiểu xem vô tuyến đó, bạn còn phải chờ khoa học chế tạo ra một loại máy phân tích mỗi cử chỉ, ý niệm, hành vi ra đức và nghiệp. Và hơn hết, khoa học phải chứng minh bằng được kiếp trước kiếp sau. Bằng chứng về sự tái sinh có tràn ngập trên internet, bạn vẫn còn nghi ngờ. Bạn không tin đầu thai, và có ai đó “cãi” rằng ông nội họ mất mấy trăm năm vẫn còn ngoài mồ. Nhà ngoại cảm đã trò chuyện với ông? Đấy, tôi đang quay lại vấn đề nan giải nhất mà bạn phải giải quyết: thời gian. Bạn đã tin ông nội bạn còn “sống” ngoài mồ, chỉ là bạn không nhìn thấy ông.
Vì sao? Vì ông nội bạn đang ở không gian khác, dẫu ngay cạnh bạn. Không gian khác, thời gian dĩ nhiên cũng khác. Nói chi đến, mỗi người duyên khởi khác nhau. Tại sao bạn không tự xét, có nhiều người vừa mới qua thế giới bên kia, nhà ngoại cảm đã không thấy họ đâu nữa? Họ đã trở lại không gian của bạn rồi, có khi là ân nhân qua đường, là hàng xóm của bạn, và không ngoại trừ họ là con của bạn, là chim trong lồng, gà heo trong chuồng nhà bạn, cũng có thể họ đang giữ nhà cho bạn với tư cách chó. Bạn cho nó ăn hay để nó đói rét, hay bạn vỗ béo để làm món cầy. Và rồi như một đứa trẻ, bạn đang vẽ từng nét thú lên chân dung mình ở kiếp tương lai.
*
* * *
Tình cờ đọc tác phẩm của một văn hào Nobel, Mù loà; đọc mươi trang đã biết ông này bịa, vậy mà bịa như thật. Cảm giác giống ngày bé nghe chuyện ma; ngô nghê quan niệm, ma làm gì có thật, song nghe kể thì há hốc mồm nuốt từng chi tiết, sợ. José Saramago đã “xỏ mũi” người đọc theo từng trang sách. Chuyện bắt đầu từ một người đàn ông đang đi giữa phố chợt không nhìn thấy gì nữa, sau, từ ông, bệnh mù trắng đó lây lan thành dịch, người chưa bị mù chẳng may nhìn vào mắt người mù thì mù luôn.
Họ bị nhốt cách ly vào một nhà thương điên bỏ hoang; đúng hơn, chính quyền đã lùa họ vào đó như lùa bầy súc sinh, tự “đấu tranh sinh tồn”. Họ giằng xé nhau từng miếng ăn; những người phụ nữ thì phải lần theo dây để đi trao thân cho bọn cơ hội để đổi lấy cơm cho lũ đàn ông, đến chết. Họ lại phải tự tay mò mẫm đào hố chôn thây. Và khi họ được thả tự do, cũng là lúc bệnh dịch lan tràn khắp đất nước, chính quyền bó tay, y học bó tay. Trên từng nẻo đường góc phố, người người dắt díu nhau kiếm ăn. Những nhân mạng đói rục bên đường bị lũ chó xông vào xé từng miếng thịt để thỏa mãn cơn đói. Một người đàn bà mù đã ăn thịt sống những con thỏ và bầy gà trong khu vườn của ngôi nhà không phải của bà... Bao cảnh tượng thê lương, kiệt cùng, bi đát, rùng rợn... Tôi trộm nghĩ José Saramago đã làm một cuộc dự báo về tương lai của loài người, khi trái đất này đã đựng quá nhiều tội lỗi...
Nhưng lấy bản thân ra mà chứng nghiệm, thì thấy tôi chính là kẻ đang nghênh ngang đi giữa trần gian bằng sự mù lòa của đôi mắt sáng.
Nhuỵ Nguyên
Nguồn: nhavantphcm.com.vn