Thoát khỏi sự kỳ vọng của xã hội

Đối với tôi và chặng đường tôi đã đi, tôi nhận thấy rằng có quá nhiều người đã và đang sống trong một thế giới "được vẽ lên từ những kẻ khác". Họ sống một cuộc sống dựa trên sự kỳ vọng của gia đình, của xã hội. Họ sống như những con rối được điều khiển bởi những thứ bên ngoài lẫn bên trong; như những con rô-bốt mà khi một ai đó bấm nút "giận dữ", họ giận dữ; bấm nút "vui vẻ", họ vui vẻ. Họ mô tả hạnh phúc như những "miếng đường chợt tan trên đầu lưỡi", nó là một thứ gì đó tạm bợ và thấp hèn. Hạnh phúc trong họ bị phụ thuộc vào chính những kẻ thao túng họ cả ngoài lẫn trong. Tình yêu và chân lý, tất cả chỉ là những ảo tưởng trong con mắt của những kẻ ảo mộng. Đó là những kẻ say nhưng luôn miệng nói rằng mình tỉnh táo, là những kẻ ngủ mê nhưng luôn nghĩ rằng mình đang thức tỉnh.

Đối với tôi, một khía cạnh lớn của sự thức tỉnh diễn ra khi bạn thực sự thoát khỏi sự kỳ vọng của xã hội (Society Expectation). Khi bạn không còn quan tâm đến những gì xã hội này muốn bạn phải trở thành, bạn thực sự tự giải phóng chính bản thân mình. Phần lớn mọi người sống để kiếm thật nhiều tiền, để trở thành một người nổi tiếng, hay đơn thuần chỉ để làm hài lòng gia đình, bạn bè, người yêu họ. Họ sống nơm nớp trong sự lo sợ; lo sợ rằng những gì họ làm có khi nào là “sai” hay không. "Tôi có nên làm hay không nên làm điều này, điều này có làm mọi người xa lánh tôi hay không, tôi mong cô/anh ấy không ghét bỏ tôi, hy vọng tôi sẽ không cô đơn trong thế giới này".

Bạn thấy đó, phần lớn mọi người sống trong nỗi sợ của sự chối bỏ từ người khác, từ xã hội. Họ sợ một nỗi sợ bị khước từ, một nỗi sợ phải trở nên đơn độc. Từ đó mọi người cố gắng bám lấy một niềm tin sai lệch, rằng họ cần một ai đó ngoài kia yêu thương, chấp nhận họ; rằng HỌ CẦN PHẢI GIỐNG TẤT CẢ MỌI NGƯỜI KHÁC thì mới có thể “sống” trong thế giới này. Thế rồi họ bắt đầu làm những việc để được mọi người chú ý, nể phục. Họ khoác lên mình những vỏ bọc, đeo lên mình những chiếc mặt nạ; trở nên xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, hòng nhận được sự tôn trọng. Họ cố gắng kiếm được thật nhiều tiền, hay trở thành một "người được xã hội nể phục" để thỏa mãn nhu cầu được yêu thương, chấp nhận.

Sự thật thì xã hội không bao giờ yêu thương hay chấp nhận “bạn”, xã hội chỉ yêu thương và chấp nhận “những vỏ bọc” mà bạn khoác lên người mà thôi. Bạn hãy thử nghĩ xem, nếu bạn là một vị giám đốc, bạn có rất nhiều người nể phục. Nhưng nếu ngày mai bạn phá sản, bạn không còn là một giám đốc nữa, bạn có còn được mọi người chú ý hay không? Họ thực sự yêu quí “bạn”, hay yêu quí cái nhãn mác “giám đốc”? Một ví dụ cụ thể hơn, bạn có một ngoại hình người mẫu, một khuôn mặt xinh đẹp, và mọi người rất yêu thích bạn, thần tượng bạn. Nhưng nếu ngày mai bạn bị tai nạn và mất đi vẻ đẹp của ngoại hình, mọi người có còn yêu thích bạn, hay cái mà họ yêu thích thực sự là hình ảnh của cơ thể, khuôn mặt bạn trong tâm trí họ? Mọi chuyện xảy ra tương tự với “cá tính”, “quá khứ”, hay bất kỳ những nhãn mác nào khác. Đừng cố làm hài lòng tất cả mọi người bằng cách đeo nhiều chiếc mặt nạ, chúng chỉ làm bạn cảm thấy sung sướng một cách tạm bợ, hoàn toàn không thể mang lại hạnh phúc vĩnh cửu.

Thực chất việc cố trở nên giống với tất cả mọi người hoàn toàn có thể giúp bạn “tồn tại” trong thế giới ngày nay. Nhưng đó có phải là những gì bạn thực sự muốn? Bạn chỉ muốn tồn tại, hay bạn muốn thực sự sống và trải nghiệm? Sự kỳ vọng từ xã hội sẽ dập tắt đi sự sống trong chính bạn mà thậm chí bạn không nhận ra điều đó. Bởi vì sống một cuộc sống "của người khác" đối với tôi chẳng khác gì việc "chết đi" cả. Nhưng phần lớn mọi người chọn cách sống đó, bởi vì họ sợ phải trở nên đơn độc, họ sợ phải đứng một mình trong xã hội này. Đó là lý do bạn thấy quá nhiều những thây ma vật vờ trong thế giới ngày nay. Tôi đã từng là một trong số đó, nhưng khi tôi nhận ra rằng "mình hoàn toàn không đơn độc", tôi đã tự giải phóng chính bản thân mình. Bởi vì sự thật là như vậy...

Nếu bạn nhìn vào trong tâm hồn mình, nếu bạn lắng nghe trong sự tĩnh lặng, bạn sẽ nhận thấy rằng, luôn có một Người Đồng Hành cùng với bạn. Cho dù bạn có ở tận cùng thế giới, cho dù đó là nơi mà không ai có thể tìm đến được, bất cứ lúc nào đi chăng nữa; khi bạn cô đơn, hãy gọi tên người Cha của tất cả mọi người con, và rồi lắng nghe tâm hồn mình. Bạn sẽ nhận thấy giọng nói ấm áp, tràn đầy yêu thương của một Đấng. Và rồi khi bạn có được trải nghiệm từ tình yêu diệu kỳ đó, bạn sẽ không còn cần bất kỳ một mối quan hệ tạm bợ nào ngoài kia nữa. Bạn hoàn toàn đủ đầy mỗi khi kết nối với nguồn năng lượng bất tận trong chính tâm hồn mình. Việc đó giải phóng bạn khỏi tất cả những ảo tưởng về sự cần thiết của một tình yêu từ bên ngoài, và đối với tôi, đó là một bước tiến vĩ đại. Vì khi thoát khỏi tất cả mọi gánh nặng của sự lệ thuộc vào những thứ hữu hạn, tôi bắt đầu thực sự “sống”; tôi bắt đầu tiến những bước tiến đầu tiên trong việc tự tạo ra thế giới cho riêng mình.

Đó là lý do bạn thấy nhiều người “làm những việc mà họ yêu thích”, họ không cần quan tâm xã hội này nghĩ gì về họ, họ chỉ đơn thuần sống với chính những giá trị thật trong mình. Nghịch lý thay, khi không còn tìm đến sự thỏa mãn khi được người khác chấp nhận, họ có được niềm vui sướng tột cùng và sự tự do vĩnh cửu. Đó là những người sáng tạo nên thế giới cho riêng họ. Nhưng bạn phải cẩn thận với tâm trí mình, nó có thể lừa bạn những cú lừa đau đớn. Bởi vì có nhiều người đang cố thỏa mãn cái tôi nhưng lại nghĩ rằng họ đang làm những việc mình yêu thích. Đó là lý do họ đánh mất đi niềm đam mê và rồi thế chỗ bằng sự nhàm chán trong công việc.

Nhiều người nghĩ rằng họ thích làm việc này, việc kia, nhưng thực chất đó chỉ là những gắn kết hữu hạn trong một thời gian nhất định. Nói cách khác, những sở thích đó là những sở thích của cái tôi giả tạo; vì chúng thích được làm những việc đó, không nhằm mục đích có được sự chấp nhận từ bên ngoài, nhưng nhằm mục đích có được sự thỏa mãn hữu hạn từ bên trong. Nghĩa là khi làm việc này, bạn cảm thấy hạnh phúc; nhưng khi không làm việc này?... Một dấu chấm hỏi lớn được đặt ra. Phần lớn mọi người hiểu nhầm thứ thấp hèn này và gọi đó là Đam Mê. Họ định nghĩa “đam mê là hạnh phúc khi làm điều mình thích”. Điều này hoàn toàn đối lập với đam mê thực sự. Bản chất của đam mê thực sự chính là “Sự Toại Nguyện Vĩnh Cửu” (Eternal Contentment), và sự toại nguyện vĩnh cửu là một trạng thái sống – trạng thái mãn nguyện (being), không phải một hành động (doing). Nói cách khác, NIỀM ĐAM MÊ THỰC SỰ THẾ CHỔ, KHI BẠN “LÀ CHÍNH MÌNH”, lúc đó, dù bạn làm việc gì đi chăng nửa, bạn tràn đầy hạnh phúc, sự hài lòng và mãn nguyện.

Đó là lý do tôi luôn đồng cảm với những kẻ cố chứng tỏ cái tôi của mình, vì tôi biết rằng đằng sau đó là một nỗi cô đơn, sự thiếu thốn tình yêu không thể diễn tả thành lời. Tôi biết rằng đằng sau mỗi con người yếu đuối ấy là một tâm hồn tự do mạnh mẽ. Chỉ có điều họ không nhận ra điều đó, họ không nhận ra rằng họ thật phi thường và diệu kỳ biết bao, rằng họ chính là chủ nhân của vũ trụ, của mọi tạo vật xung quanh. Họ quên mất chính bản thân mình và rồi đánh mất đi "quyền được sống" của chính họ. Họ đánh mất đi cái quyền làm chủ mà từ khi mới sinh ra, họ đã nắm giữ. Nhưng khi chúng ta tự giải phóng mình khỏi những ảo tưởng về sự kỳ vọng của xã hội, chúng ta lấy lại quyền năng của chính mình. Đó là quyền làm chủ cuộc đời, quyền tự tạo ra tương lai của chính chúng ta.

Nguồn: bian.vn
Previous Post
Next Post