Muốn thành tựu được lòng tin tịnh
tính sâu sắc, quý vị phải suy nghĩ cho kỹ và so sánh giữa cuộc sống
"Đời" và cuộc sống "Đạo". Đời có cuộc sống theo Đời, Đạo có
cuộc sống theo Đạo.
Sự sống theo Đạo là đi ngược lại
sự sống theo Đời, Đạo thì buông xả ra, Đời thì ôm lấy vào, cho nên quý vị đừng
tưởng cuộc sống Đời và cuộc sống Đạo giống nhau.
Không, hoàn toàn không! Không
giống nhau một chút nào cả. Người tu sĩ Đạo Phật có cuộc sống như thế gian,
nghĩa là có vợ, có con, sống chạy theo danh lợi, ăn ngủ phi thời, là những
người cư sĩ trọc đầu, chứ không phải là một vị Tỳ kheo xuất gia đệ tử của Đức
Phật, họ diệt Phật Giáo chết cũng giống như trùng trong lông sư tử sẽ diệt sư
tử.
Người tu sĩ Phật Giáo sống như
người thế gian ăn ngủ phi thời, không buông xả vật chất, tâm dễ dính mắc sắc,
thanh, hương, vị, xúc, pháp. Ngũ triền cái luôn luôn che mờ trí tuệ họ, Thất
kiết sử thường trói buộc như dây xích sắt khiến họ khó vẫy vùng, nên họ đã trở
thành Ma Ba Tuần. Vì thế, làm sao sống đúng Phạm hạnh, ly dục ly ác pháp được?
Làm sao nhập Tứ Thánh Định, làm chủ sanh tử, chấm dứt luân hồi được? Làm sao
nhập Định Vô Lậu xả tâm diệt ngã chấm dứt khổ đau? Làm sao nhập Định Bất Động Tâm
sống thanh thản an lạc và vô sự?
Nếu một người tu sĩ mà còn có lối
sống như thế gian thì không thể nào tu hành theo Đạo Phật được, đó là những kẻ
mượn chiếc áo Phật Giáo tìm miếng cơm để sống, chỉ biết lừa đảo tín đồ mê muội
để sống bằng mồ hôi nước mắt của người khác.
Có người lầm hiểu Đạo Phật cho
rằng, chỉ cần biết được pháp môn tu tập, chớ không phải do sự sống đúng Phạm
hạnh. Hiểu như vậy là hiểu sai, hiểu như vậy có nghĩa là sự sống và sự tu tập
là hai lối khác nhau: niệm Phật, tụng kinh, bái sám, niệm chú, ngồi Thiền trước
điện Phật có ăn nhập gì vào cuộc sống đâu? Đó là cái hiểu về tu hành nông cạn,
của những người tâm còn tham đắm quá nhiều vật chất, đời không muốn bỏ mà đạo
lại muốn thêm.
Đạo Phật vốn tu nghĩa là sống,
sống biết sửa sai, sửa quấy những lỗi lầm, biết ngăn chặn không làm những điều
ác, biết xa lìa mọi cám dỗ vật chất thế gian, biết tiết độ trong ăn uống ngủ
nghỉ, biết thiểu dục tri túc đối với đời sống, biết phòng hộ mắt, tai, mũi,
miệng, thân, ý của mình, biết giữ chánh niệm để tâm được thanh thản, an lạc và
vô sự.
Lấy cuộc sống Đạo của những bậc
chân tu đem so sánh với cuộc sống người thế gian, bên nào khổ, bên nào thoát
khổ?
Khi đã so sánh như vậy, ta mới
thấy đời sống con người thật khổ, khổ như thật, đời sống xuất gia tu hành phóng
khoáng như hư không, không gì trói buộc được, không gì làm động đến tâm họ
được.
Khi đã thấu rõ cả hai cuộc sống
ta mới quyết định chọn một trong hai con đường này. Nếu không so sánh, không
thể thấu rõ, mà vội vàng chọn lấy con đường tu thì e rằng chúng ta nông nổi
bồng bột đến chừng vào Đạo đã trở thành một tu sĩ thì chừng đó tiến thối lưỡng
nan.
Đời sống Đạo rất khó, không phải
dễ như mọi người lầm tưởng. Rồi đây, cuộc sống Đạo chẳng ra Đạo, Đời chẳng ra
Đời, chết cũng dở, sống cũng dở.
Lấy cuộc sống của mọi người mà
suy ngẫm cuộc sống của mình. Đời sống trong gia đình đầy rẫy những triền phược,
biết bao dây mơ rễ má trói buộc, biết bao nhiêu vật chất cám dỗ và lôi cuốn vào
đường tội ác. Đường đời đầy dẫy ô nhiễm và uế trược, biết bao chông gai và hố
thẳm của ác pháp đang chờ đón, càng suy ngẫm chúng ta mới thấy rằng, đời sống
con người sinh ra là để khổ, khổ thật.
Chúng ta mới lớn lên chưa lập gia
đình, đời còn tươi đẹp giống như một giấc mơ, ăn rồi đi học, chẳng lo nghĩ gì
hết, đói no có cha mẹ lo. Đến khi lớn lên một chút, biết ham muốn, biết xài
tiền, biết ăn chơi vui đùa, chớ chưa biết khổ là gì nên thường rủ rê bạn bè
uống rượu, cờ bạc rồi đánh nhau, hoặc đua xe gắn máy, gây tai nạn giao thông,
gãy chân, gãy tay, có khi mất mạng. Bây giờ, mới thấy khổ nhưng cái khổ đó có
thấm vào đâu.
Đến khi lập gia đình, chừng đó
mới thấy cái khổ của đời sống con người: vợ con, tiền bạc, nhà cửa và những vật
dụng tiêu thụ hàng ngày.
Khi cha mẹ còn sống, có thiếu hụt
cái gì thì ông bà giúp đỡ cho, đến khi cha mẹ mất, chẳng còn ai giúp đỡ, tự
mình phải lo lấy cuộc sống của mình, trên vai chất gánh nặng phải lo toan đủ
thứ, thế mà vợ con đâu biết, nên đâu phải lúc nào cũng ngọt ngào với mình, vợ
con cũng phải có những tư tưởng riêng, lối sống ưa thích riêng do những đặc
trưng riêng biệt, mình cũng vậy. Cho nên, sống với nhau đâu phải lúc nào cũng
hợp nhau được.
Do sự khác biệt đó, nên trong nhà
thường có sự lục đục, rầy rà trái ý nhau, làm cho tâm mình bất toại nguyện,
phiền não, chớ đâu phải sung sướng gì. Nếu không nhẫn nhục, tùy thuận với nhau
thì gia đình là một địa ngục tại trần gian.
Càng tư duy suy nghĩ, ta càng
thấy đời sống khổ đau, quá khổ, không có gì là hạnh phúc nhưng nó lại trói buộc
chặt hơn bất cứ một thứ gì. Chẳng hạn, đang sống chung với nhau có một người
chết, thử hỏi những người còn sống có buồn khổ không? Chắc chắn không ai là
không đau khổ. Hai vợ chồng ngồi trong mâm cơm vừa ăn vừa nói chuyện hàng xóm,
rốt cuộc gây gổ nhau thì thử hỏi có vui sướng gì không? Thấy thế, đời sống có
vui sướng gì? Hai vợ chồng sống chung với nhau không tiền không bạc, vợ thì ham
muốn cái này cái kia, do đó vợ chồng cãi cọ hờn giận nhau...
Thế mới biết đời khổ, khổ mọi
điều, nhưng ở đời người ta đâu biết, đâu thấy cái khổ đó, người ta chỉ thấy cái
ảo ảnh bề ngoài tưởng là hạnh phúc như đôi vợ chồng trẻ ngồi trên chiếc xe hơi
bóng loáng, hoặc trên chiếc xe Honda, hình ảnh này thật là hạnh phúc nhưng lòng
dạ họ đang khổ nào ai biết. Một người nghèo nói: "Tôi nghèo không có cơm
ăn áo mặc, tôi quá khổ", nhưng người giàu có lại nói: "Tôi có tiền có
bạc, tôi lại còn khổ hơn nữa, tôi ngủ không yên sợ trộm cắp". Đó là, mọi
thứ khổ đau ưu não của cuộc đời.
Ở gần nhau con gà, con vịt, con
chó, con heo qua lại đã xảy ra những trận gây gổ, làm náo loạn cả xóm làng. Con
cái chơi giỡn với nhau, vì bênh con đã xảy ra chuyện lớn, kẻ đi tù, người nằm
nhà thương còn hai gia đình thì hận nhau mãi, chuyện nhỏ mọn lặt vặt đó, đã
khiến cho đời người bất an, bất toại nguyện.
Nhìn lại, đời sống xuất gia phóng
khoáng như hư không, không có một vật gì trói buộc, không có một hoàn cảnh nào
làm dao động tâm, tâm hồn rộng lớn như đất trời, bao dung tất cả mọi thứ, dơ
xấu bất tịnh cũng chẳng buồn, tốt đẹp quý báu như vàng bạc ngọc ngà cũng chẳng
mừng vui.
Bởi vậy, thật khó cho những người
còn sống ở trong gia đình không thể thực hiện sống theo pháp hạnh đầy đủ hoàn
toàn, trắng bạch như vỏ ốc của những người xuất gia.
Đem so sánh giữa hai đời sống thế
gian và xuất thế gian. Đời sống thế gian suốt đời nô lệ cho vật chất, đời sống
xuất thế gian hoàn toàn cởi bỏ ách nô lệ vật chất, vì thế nên không còn một vật
gì hết, chỉ còn ba y một bát, tối ngủ yên giấc, không sợ trộm cắp gì cả, không
sợ hư hao gì hết, bởi vì còn có gì nữa đâu mà hư hao, nhà cửa cũng không, gia
đình cũng không, lấy gì mà sợ vợ đói con khát.
Cuộc sống người xuất gia là như
vậy nên tâm hồn an vui thanh thản và hoàn toàn hạnh phúc. Tâm hồn trong trắng
như vỏ ốc, không có vật gì làm hoen ố, ác pháp không làm dao động được tâm. Họ
sống độc cư, độc bộ, độc hành nhưng lại biết hòa mình trong mọi cuộc sống của
người khác bằng đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng.
Từ chiếc áo của người cư sĩ chúng
ta đem so sánh với chiếc áo của người xuất gia, ta nhận xét, người cư sĩ tu
theo Đạo Phật hoàn toàn khó giải thoát như người xuất gia, chỉ giải quyết được
cuộc sống bằng Thiện pháp và không thể thực hiện được sự làm chủ sống chết bằng
Thiền định.
Khi quán triệt cuộc sống Đời và
Đạo, ta mới thấu rõ người tu sĩ Đạo Phật không thể sống theo dục lạc thế gian,
không thể sống có vật chất tài sản được mà phải xa lìa viễn ly tất cả, buông bỏ
xuống hết, không chùa to tháp lớn, không ti-vi, tủ lạnh, không xe hơi, xe tốt,
không điện thoại di động v..v, sống đời thiểu dục tri túc, ba y một bát, hằng
ngày sống một bữa ăn, không ăn uống lặt vặt phi thời, đi khất thực nuôi thân,
chẳng thân chẳng sơ với ai, chẳng tiền chẳng bạc, chẳng danh chẳng lợi, ai hỏi
Đạo thì chỉ thẳng, chẳng nói, chẳng dạy điều mê tín gạt người.
Vì thế, cuộc sống Đời và cuộc
sống Đạo không thể giống nhau được, giống nhau thì không phải Đạo.
Ở đây, trong tu viện có tu sĩ và
cũng có cư sĩ, nam có, nữ có nhưng sự cân nhắc tu hành quả thật chỉ có buông bỏ
mà quý vị chưa hoàn toàn buông bỏ sạch trong. Chúng tôi biết rất rõ quý vị nghe
chúng tôi giảng để hiểu biết, chớ sự thật tu hành để giải thoát cảnh trần lao
đau khổ thì quý vị không đủ ý chí cương quyết và khả năng hành trì được.
Người có quyết tâm đi tìm sự giải
thoát thì phải gan dạ, gọt bỏ râu tóc, mặc y áo xấu xa, cắt đứt dây mơ rễ má
tình cảm với gia đình, cha mẹ, anh em chị em ruột thịt, vợ con và người thân
quyến thuộc, lại còn phải bỏ tất cả tài sản của cải châu báu vàng bạc. Có đoạn
dứt được như vậy, thì con đường Thiền định của Đạo Phật mới tu tập được, có tu
tập được Thiền định (Tứ Thánh Hiện Tại An Lạc Trú Định) thì mới làm chủ được sự
sống chết, mới tịnh chỉ được các hành trong thân.
Sự tu hành này, nó không đơn giản
mà phải tu tập hết sức. Các Thầy phải tự suy nghĩ, các hành đang hoạt động
trong thân của chúng ta như: tim đập, gan, phèo, phổi, thần kinh đang hoạt động
không ngừng nghỉ, hơi thở đang ra vô tự động, da đang bài tiết. Tất cả, những
sinh hoạt này đang tạo ra một sức sống cho thân mạng chúng ta. Thế mà, tu tập
Bốn Thánh Định chúng ta điều khiển làm cho nó ngưng hoạt động, thì đây không
phải là một việc dễ làm. Nếu tâm của chúng ta chưa thanh tịnh, chưa ly dục ly
ác pháp, còn thương, còn ghét, còn giận, còn hờn, còn tham muốn vật này vật
khác, chưa đoạn lìa tình cảm thế gian thì chắc chắn quý Thầy không thể thực
hiện được, không thể làm chuyện vĩ đại này được.
Giáo lý của Đức Phật đã vạch ra
con đường tu hành rất rõ ràng, lấy nhân quả làm nòng cốt đối tượng cho sự tu
tập, vì thế thay đổi nghề nghiệp ác là hành động đầu tiên trau dồi thân tâm
thiện (Chánh Nghiệp) kế đến, chúng ta lần lượt tu tập những hạnh bố thí cúng
dường, để xả bỏ lòng ích kỷ hẹp hòi, để xa lìa lòng ham muốn nhiều của mình và
hàng ngày còn trau dồi đức nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng trong mỗi đối tượng,
mỗi hoàn cảnh, mọi sự việc. Chính những sự tu tập này, đã mang đến cho quý vị
và gia đình một sự an vui hạnh phúc tuyệt vời. Người cư sĩ chỉ cần tu tập bấy
nhiêu đây, cũng đủ đem lại một cuộc sống an lành hạnh phúc mà hầu hết mọi người
trên thế gian này đều mơ ước, chỉ có những người chưa biết an phận thì con
đường tu tập này không phù hợp.
Nếu không có Đạo Phật chỉ đường
vạch lối giải thoát cho loài người thì loài người đi tìm hạnh phúc trong ảo
tưởng, đó chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.
Ở đây, chúng tôi xin lưu ý các
bạn: Đời và Đạo không thể đi chung nhau một đường, mà hai nẻo rõ ràng: Đời là
đau khổ, Đạo là giải thoát; Đời thì ôm vào tất cả, Đạo thì buông ra chẳng còn
một vật. Đó là Đạo và Đời đã xác định rõ như vậy. Vì thế, mà các bạn quan sát
biết rõ người tu đúng và người tu sai, người nào tu theo đúng chánh pháp của
Đạo Phật; người nào tu sai lạc vào tà pháp của ngoại đạo, thì các bạn không còn
lầm.
Trưởng Lão Thích Thông Lạc
Trích "Đường về xứ
Phật" tập 1