“Vốn dĩ trên thế giới này làm gì
có đường, người ta đi mãi rồi cũng thành đường thôi” – [“Cố hương” – Lỗ Tấn ]
Trong nhiều thế kỷ, chúng ta được
gieo rắc vào đầu ý tưởng rằng chúng ta chỉ là những quân cờ trong bàn tay của
định mệnh. Từ “định mệnh” tiếng Anh là “fate”, có gốc từ “fata” – tên gọi ba vị
thần nắm giữ sợi chỉ của số mệnh con người trong thần thoại Hy Lạp. Người Trung
Quốc thì cho rằng mỗi người đều có “thiên mệnh”, tức là một sự sắp đặt nào đó
của ông trời. Người Ai Cập cổ, người Ấn Độ cổ, người Do Thái, Thiên Chúa, Hồi
giáo đều lý giải nguồn gốc của con người bắt đầu từ sự sáng tạo của Thượng Đế.
Con người từ rất lâu đã quen với ý niệm về quà tặng, về sự may mắn, sự dựa dẫm,
sự cứu rỗi, sự trừng phạt.. đều từ người sáng tạo, chỉ có một số rất ít bắt đầu
đòi hỏi về quyền tự do ý chí. Những kẻ hiếm hoi và lạc bầy đó là những người
đầu tiên lên tiếng đòi hỏi quyền được tạo tác hệ thống, đòi được tự mình điều
khiển. Chính họ là những kẻ ăn cắp ngọn lửa thiêng của Olympia [1 ], những kẻ
dám ăn trái cấm [2 ], những kẻ dám giương cung bắn rụng mặt trời [3 ].
Nhắc lại câu chuyện xa xưa, tôi
muốn gợi cho các bạn một ý nghĩ: Không cần biết những truyền thuyết về nguồn
gốc loài người là đúng hay sai, nhưng dễ dàng để nhận thấy một điểm chung,
chúng ta đã quá quen với việc thụ động và bị điều khiển bởi ai đó hay một quy
luật nào đó. Nhiều người sẽ phản ứng khi đọc câu này và nói rằng: “Không! Tôi
đang làm chủ cuộc đời tôi! Tôi tự kiếm ra tiền! Tôi hoàn thành tốt công việc
của tôi! Tôi đấu tranh cho những điều đúng đắn!” Bạn không nhìn thấy những sợi
xích, điều đó không có nghĩa là bạn tự do. Đó là nghệ thuật của những người
đang kiểm soát hệ thống.
Khi bạn chào đời, bạn phụ thuộc
hoàn toàn vào hệ thống, bạn không tự kiếm được thức ăn, bạn không thể tự bảo
vệ, bạn không thể tự tạo ra ngôn ngữ. Những lời dạy dỗ của bố mẹ, thầy cô giáo
bỗng chốc trở thành tiếng gọi bên trong chi phối tâm trí của bạn. Khi lớn lên,
bạn quên mất điều đó nhưng chúng vẫn tồn tại và ăn lan trong vô thức. Lớn lên,
khi bạn đi học, nhà trường đưa ra cho bạn một loạt quy định và để sinh tồn suốt
mười mấy năm học, bạn buộc phải tuân thủ mà không được phép chống đối. Và cứ
thế, cứ thế… hết lần này lần khác… bạn cho rằng mọi sự số phận đã sắp đặt cho
bạn. Đó là ảo tưởng.
Nhiều người cho rằng ở xã hội
hiện đại chúng ta tự do nhiều hơn. Định luật vạn vật hấp dẫn của Newton , thuyết tiến hóa của Darwin … đã đập tan sự ảnh hưởng thần thánh
của Tạo Hóa đối với con người, đã giải phóng con người khỏi niềm tin mù quáng.
Xã hội tư bản bắt đầu định hình, cơ sở vật chất phát triển, con người được
nhiều quyền lợi mà trước đó không có, nhưng hãy thử nghĩ xem, chúng ta có thật
sự được tự do. Thay vì gánh vác định mệnh của mình, chúng ta phải thực hiện cái
được gọi là “vai trò xã hội”. Trong thời thần quyền và phong kiến, chúng ta
chấp nhận định mệnh của mình bằng việc phục vụ thần thánh, đóng góp cho vua
chúa… Trong xã hội đương đại, chúng ta có vẻ như chẳng phải phục vụ ai ngoài
bản thân và gia đình.
Bây giờ tôi xin được kể một câu
chuyện khác, dường như không ăn nhập gì nhưng lại rất liên quan đến chủ đề
chúng ta đang nói. Câu chuyện này có thể là rất quen với các bạn: Một anh chàng
sinh viên với hy vọng về sự thành công, để thành công, anh ta buộc phải học
thật tốt kiến thức ở trường và ních cho đầy não những gì người ta dạy anh. Rời
khỏi trường, anh ta nhận ra rằng mấy thứ vớ vẩn trường dạy chẳng giúp ích gì
cho công việc tương lai của anh ta, anh ta phủ nhận chúng hoàn toàn. Anh ta bắt
đầu thấy vấn đề dùng trang phục hàng hiệu, mua sắm xe đẹp, xuất hiện trong các
nhà hàng sang trọng và ngoan ngoãn hoàn thành mọi yêu cầu của sếp… mới chính là
con đường dẫn tới thành công. Anh ta nghĩ rằng anh ta đã làm chủ vận mệnh của
mình.
Thực ra anh ta đang làm công việc
anh ta không thích, mua những đồ không xứng với giá trị thực và tiêu phí thời
gian để nuôi sống kẻ khác chứ không phải bản thân mình. Quảng cáo, truyền thông
nói rằng khi anh ta sử dụng những đồ xa xỉ ấy, giá trị bản thân anh ta sẽ được
nâng cao và anh ta tin là như thế. Trên thực tế, anh ta chỉ là một kẻ tiêu thụ
ngu ngốc tin vào lời dụ dỗ đốt tiền vào các mặt hàng để nuôi sống những ông chủ
lớn. Hãy thử nhìn sự liên hệ, về bản chất niềm tin giá trị con người được nâng
cao bằng đời sống xa xỉ trong xã hội hiện đại chẳng khác nào niềm tin về việc
Chúa sẽ cho chúng ta lên Thiên Đàng nếu chúng ta ngoan ngoãn nghe lời.
Tôn giáo, chính phủ, truyền
thông, tiền tệ, thương mại dịch vụ, giáo dục… tất cả những thứ đó đều biến bạn
trở thành những kẻ thụ động của hệ thống. Trong một hệ thống luôn tồn tại ba
dạng người: sáng tạo hệ thống, vận hành hệ thống và người tiêu thụ. Nhìn lại
các hệ thống trong lịch sử, ta sẽ thấy rằng chỉ có một vài người sáng tạo hệ
thống, rất ít người vận hành hệ thống và số còn lại, số đông là người tiêu thụ.
Với mô hình đó, các hệ thống trong cùng một thời đại rất kém phát triển, ít
tương tác và nguy cơ xung đột với hệ thống khác luôn là vấn đề hệ trọng? Tại
sao lại vậy?
Trước hết, ta thấy rằng vai trò
sáng tạo hệ thống thường bắt nguồn từ tôn giáo và triết học. Socrates định
hướng các giá trị con người, Arisote đưa ra học thuyết chính trị và mô hình tư
duy mẫu mực, Moses sáng lập Do Thái giáo, Christ sáng lập Thiên Chúa giáo,
Thích Ca Mâu Ni sáng lập Phật giáo, Khổng Tử sáng lập mô hình nhà nước Nho
giáo. Những người sáng tạo hệ thống, họ không bị ràng buộc bởi hệ thống, họ vô
chính phủ, vô đạo đức, vô giáo dục, họ hướng tới một lý tưởng cao đẹp, họ là
những “siêu cá nhân”. Ở xã hội hiện đại, họ là Monstequieu [4 ], Voltaire [5 ],
là những người phát minh ra máy tính, ra Internet, những người có thể giải mã
bản đồ gene … Họ giữ vai trò là những kẻ đột biến và lây lan sự đột biến, sau
đó hệ thống tự động hình thành.
Sự ra đi của những người sáng tạo
hệ thống bắt đầu nảy sinh lớp người kiểm soát và điều khiển hệ thống. Mọi lý
thuyết của người sáng tạo được nhắc đi nhắc lại như một sự cài đặt tâm trí với
người trong hệ thống. Người trong hệ thống gần như không có quyền lựa chọn hoặc
không biết đến quyền lựa chọn. Sự duy trì hệ thống bảo đảm quyền lợi của những
người kiểm soát, thế nên không một người kiểm soát nào có nhu cầu phá hủy hệ
thống. Và cứ thế, những người thụ động trong hệ thống trở thành công cụ để bảo
vệ, thành thịt tươi để nuôi sống hệ thống.
Nếu bạn đã đọc sách hoặc xem bộ phim
“Cloud Atlas” được sản xuất năm 2012, bạn sẽ thấy hình ảnh của chính chúng ta
trong những cô gái nhân bản vô tính. Chúng ta được sinh ra để phục vụ hệ thống,
chúng ta làm theo mọi quy định hệ thống đặt ra, khi chúng ta hết giá trị sử
dụng, chúng ta bị giết chết và đưa vào nhà máy sản xuất thức ăn để tái chế. Bạn
có nhớ điều gì bắt ép các cô gái nhân bản phải tuân phục không? Sự đe dọa của
chiếc vòng cổ tử hình và niềm tin được “thăng thiên” mà trên thực tế cả hai đều
dẫn đến cái chết.
Mọi hệ thống đều luôn kiểm soát
bạn bằng hai cách: Đe dọa và tạo niềm tin. Mỗi thời đại khác nhau, mỗi hệ thống
khác nhau, chúng lại có những hình thức khác nhau. Những người kiểm soát hệ
thống cũ đều mong muốn hệ thống của mình được nhân rộng và sợ hãi khi thấy có
hệ thống khác mạnh hơn hặc có khả năng đe dọa đến quyền lợi của mình. Bởi vậy,
khi cố định thuộc một hệ thống, con người có xu hướng tẩy chay sự khác biệt
bằng cách hủy diệt hoặc coi những gì bên ngoài hệ thống là tội lỗi, xấu xa, một
dạng quỷ dữ.
Bạn có bao giờ thử hình dung rằng
chính cuộc đời bạn là một hệ thống. Bạn tự sáng tạo ra hệ thống cho riêng bạn,
bạn kiểm soát nó và bạn cũng là người trong nó? Điều này đòi hỏi nhiều nỗ lực
hơn việc trở thành một trong ba thành phần của hệ thống. Nhưng thời thế đã thay
đổi. Con người giờ đây không bị giới hạn bởi duy nhất một hệ thống, họ có khả
năng tham gia nhiều hệ thống một lúc hoặc không tham gia bất cứ hệ thống nào.
Tuy nhiên, điều này chưa được biết đến nhiều. Phần lớn chúng ta, dù tìm mọi
cách để phủ định, chúng ta vẫn cứ tin rằng chúng ta là những kẻ thụ động trong
cuộc sống này, mọi con đường cứ bày ra trước mắt và chúng ta cứ thế mà nhắm mắt
đưa chân. Chúng ta chấp nhận những gì xã hội nhồi nhét vào đầu chúng ta, bằng
lòng với loại kiến thức thứ cấp và bị dụ dỗ bằng những con mồi của thành công,
của quyền lợi, của danh dự.
Mỗi chúng ta là một phần tử của
hệ thống, không chỉ có thế, mỗi chúng ta là một phần tử của vũ trụ trong một
tổng thể vững chắc. Khi một phần tử thay đổi, nó sẽ tạo thành phản ứng dây
chuyền và tạo ra sự thay đổi toàn hệ thống. Bởi thế, vai trò của những người
kiểm soát hệ thống chưa bao giờ là cần thiết cho sự phát triển, ngược lại, sự
kiểm soát tạo ra giới hạn, thoái hóa và hủy diệt. Hãy tưởng tượng về những hệ
thống chỉ có sự tiếp nối liên tục của chuỗi sáng tạo và biến đổi, sự ổn định
được duy trì bằng các nguyên lý. Bạn lúc nào cũng vừa có thể là người sáng tạo,
vừa có thể là người tiêu thụ. Chúng ta sẽ tự hình thành hệ thống lớn mà trong
đó các hệ thống nhỏ trao đổi với nhau những giá trị mà mình tự tạo ra. Đó là mô
hình lý tưởng mà tôi tin rằng bất cứ người sáng tạo nào cũng mơ ước.
Nhưng để tạo dựng điều đó không
đơn giản. Nếu bạn có cùng một lý tưởng với chúng tôi, nếu bạn không chấp nhận
mình là công cụ, là thịt tươi tái chế nuôi hệ thống, bạn hãy thay đổi. Không
cần gì nhiều, bạn chỉ cần đứng lên và vùng lên chạy thật xa, cố gắng bứt khỏi
vùng an toàn, bạn sẽ nhận ra rằng những sợi xích nào đang trói chân bạn? Khi
nhận ra được sợi xích, bạn có cơ hội để thoát khỏi nó. Không thể thoát khỏi
những hệ thống đang ràng buộc bạn, bạn sẽ không thể tạo hệ thống cho riêng
mình, và điều đó có nghĩa bạn không có giá trị để trao đổi.
Bạn nói rằng điều tôi nói chỉ là
không tưởng, chúng ta làm sao có thể thoát được hệ thống, vì thoát khỏi hệ
thống này cũng sẽ chỉ rơi vào hệ thống khác. Có hề gì! Càng thoát được nhiều hệ
thống, chúng ta sẽ càng tiến gần đến Sự Thật về con người. Tôi cho rằng, trên
đời này, chẳng có hệ thống nào đáng để tuân phục hơn hệ thống vũ trụ. Và nếu có
cách nào đó để tôi thoát khỏi hệ thống ấy, tôi cũng sẽ chẳng ngần ngại gì để
chủ động vận hành vũ trụ, rồi một ngày nào đó có thể tôi rời bỏ hệ thống vĩ đại
đó và khám phá một hệ thống khác bí ẩn hơn. Đó là con người tôi hướng tới, đó
là con người tôi sẽ trở thành, đó là lý tưởng mà tôi đeo đuổi: Một con người tự
do khám phá không bao giờ ngừng nghỉ.
Nhà văn Hà Thủy Nguyên
Xem thêm bài viết khác của Nhà văn trẻ này: 'Chúng ta không cần một cuộc Cải cách giáo dục rầm rộ'
Xem thêm bài viết khác của Nhà văn trẻ này: 'Chúng ta không cần một cuộc Cải cách giáo dục rầm rộ'
[1 ] Ám chỉ câu chuyện Prometheue
ăn cắp lửa của Olympia
cho loài người
[2 ] Ám chỉ câu chuyện Adam và
Eva trong Sáng Thế ký
[3 ] Ám chỉ chuyện Hậu Nghệ bắn
rơi 8 mặt trời
[4 ] [5 ] Hai triết gia Khai Sáng
của thế kỷ 18