Tôi luôn mang nỗi ám ảnh về một nơi có thể gọi là bến. Bến hay bờ chỉ là ước lệ về không gian và thời gian trong kiếp người thôi!
Vậy mà nhiều khi không thể xác định thân phận con người ở một bến bờ nào có thể cho ta an bình hay cho ta một chút yêu thương khi thời gian sắp cạn!
Cái se lạnh nồng nàn giữa mùa đông miền nam không cho người ta ngắm nhìn lại quá khứ một cách mịt mờ hay nhớ về kỷ niệm bằng những vần thơ lãng dãng mù sương.
Nó chỉ làm cho ta thêm chút co ro khắc khoải khi nhớ đến thời gian của một năm sắp hết.
Bến hay bờ của đời ta có chăng quá đỗi phù phiếm cho ta mãi đi tìm hoài những vô vọng, những hư ảo định mệnh! cho ta luôn chất ngất với những cơn mê điên về những bến bờ xa lắc mà nơi dó bạt ngàn những yêu thương bình dị chân thành.
Tết sắp lại đến!
Chẳng qua là tuần hoàn như mọi ngày có 24 giờ thôi mà!
Kể từ lúc ta chơi vơi giữ cuộc đời cứ tưởng rằng có thể ôm hết mọi thương yêu và hờn giận vào lòng để trở thành một con người như mọi con người trên thế gian này để rồi trên những dấu mòn năm tháng chỉ còn lại dấu vết của những niềm phiền muộn in sâu vào tâm hồn đã khô héo vì chính ước vọng cao vút ngày xưa để bây giờ trở nên tầm thường vô nghĩa chỉ vì không thể xác định nơi đâu là bến và ở đâu là bờ!
Tết là ấm áp nồng nàn từ bao lâu rồi mà người ta luôn nói như thế. Là hoa, là hội ngộ. là chúc tụng, là những gì Tết có thể mang đến cho mọi người theo từng hoàn cảnh từng suy nghĩ riêng tư.
Vậy mà mỗi lần sắp đến Tết cảm giác như hồi hộp một điều gì đó!
Không phải cái hồi hộp của nỗi mong đợi hay hẹn hò. Như là ôxy không còn đủ để thở một cách tự nhiên mà phải tranh giành gấp gáp!
Rồi lòng chợt bâng khuâng.
Có những cái Tết không về nhà lang thang nghe tiếng pháo râm ran đâu đó như máu trong tim đang vỡ òa tan tác theo từng xác pháo!
Lúc đó, không biết ta đang là ai và ở bến bờ nào đây giữa hối hả cho những ngày giao thời cũ và mới.
Thời gian không bến bờ?!
Đời người có thật sự phải đi về một nơi chốn gọi là bến hay bờ chăng?
Bến bờ của riêng ta đâu đó quanh quẫn trong kiếp đời ta ở nơi đâu?!
Hay chăng những khắc khoải và vô vọng cũng là một bến! Để rồi có khi đời sống rộng lượng ban phát cho ta những hạnh phúc bất chợt mong manh đó có khi chính là bờ!
Bến dừng của Đông có khi là bờ vui của Xuân chăng?!
Không biết đâu là bờ bến!
Ngày sắp Tết ngừời ta thức nhiều hơn ngủ. Người ta âm thầm chờ đợi. Hối hả chờ đợi, Cuồng điên chờ đợi!
Chờ đợi điều phải đến! Cũng như người ta luôn đợi chờ ngày không còn cảm nhận được nỗi đợi chờ bằng nhiều cách khác nhau trong âm thầm và lo lắng!
Riêng ta cũng đợi chờ đến mỏi mòn một bến bờ...xa!
Cao Minh Mẫn