Bình yên nhé!

Bạn bảo tôi như vậy khi tôi nói với bạn rằng tôi đang rơi. Bạn không an ủi, cũng không nói rằng bạn hiểu những gì tôi đang trải qua. Bạn chỉ mỉm cười và bảo rằng rồi sẽ có ngày tôi tìm thấy bình yên của mình.

Từ dạo ấy tôi bắt đầu tìm kiếm bình yên, như tìm một sự giải thoát khi cuộc sống bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Tôi vẫn nghĩ bình yên là khi cuộc sống sẽ không phải lo nghĩ, không phải chạy ngược chạy xuôi để tìm kiếm một hư danh nào đó trong cuộc đời này. Khi ấy tôi sẽ đón ngày mới bằng việc mở toang cửa sổ, để cái se lạnh của buổi sớm mai ùa vào phòng. Và nắng sẽ bắt đầu thả những giọt đầu tiên vào căn phòng nhỏ. Tôi sẽ pha cho mình một tách cà phê, ngồi lên thành cửa sổ và lắng nghe cuộc sống bằng một tâm hồn phẳng lặng, không một gợn sóng.

Nhưng khi ấy, cuộc sống hẳn sẽ buồn và tẻ nhạt lắm. Vì mỗi ngày lặp đi lặp lại theo một điệp khúc chán chường. Bạn sẽ chẳng có động lực để phấn đấu, sẽ chẳng có những câu chuyện để kể cho nhau nghe khi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, và hơn hết là chẳng có gì khiến bình yên trở nên đặc biệt nữa.

Như có lần tôi nói với bạn rằng nếu như không có Lý Thông, có lẽ Thạch Sanh đã không được lòng người đến vậy. Nếu không có những cuộc đời khốn khó thì làm sao người ta biết quý những phút giây hạnh phúc giản đơn cùng gia đình. Nếu như không có cái ác thì liệu cái tốt có được trân trọng như vậy không? Và nếu như không có những lần vấp ngã thì liệu thành công có đáng quý đến vậy không?

Nên tôi thôi không tìm một bình yên hoàn hảo cho mình nữa, thay vào đó tôi tìm cho mình những bình yên khác, lặng lẽ bên đời, như một cách để tôi có thể dừng lại, và lắng nghe mình một cách rõ ràng hơn.

Bình yên không phải là những gì bình lặng nhất mà là tìm thấy sự bình yên trong bộn bề của cuộc sống hàng ngày.

Nguồn: gocsuyngam.com
Previous Post
Next Post