Trong sự phát triển của xã hội
loài người, các tôn giáo đã cùng với sự vận động của xã hội mà xuất hiện. Đó là
sự phản ánh một cách tự nhiên quá trình nhận thức của loài người, đối với các
hiện tượng khách quan đang tồn tại ngoài ý thức con người thông qua các tôn
giáo mà họ đã tin.
Vì vậy, các tôn giáo chính là sản
phẩm của loài người, lấy con người làm đối tượng nghiên cứu, để rồi quay trở
lại tồn tại cùng con người.
Nhưng do các nghiên cứu đó có
những xuất phát điểm khác nhau, mang tính mục đích khác nhau về con người và về
thế giới, nên có quan điểm rất khác nhau.
Ví dụ: Đạo Hồi, đạo Do Thái, đạo
Ki Tô giáo đều có chung một quan niệm cho rằng con người là do thiên chúa sinh
ra. Vì vậy, con người còn phải có nghĩa vụ phụng sự cho Thiên Chúa, phụng sự
đức tin với Chúa, người sáng tạo ra muôn loài trên thế gian này.
Đạo Phật cho rằng có thế giới này
là do duyên hợp mà tồn tại, nếu duyên hết thế giới này sẽ tan. Nghĩa là thế
giới này cũng chỉ là thế giới của nhân quả. Bản chất của thế giới chỉ là khổ,
không, vô thường và vô ngã, qua đó cho thấy đạo Phật không công nhận có Thượng
Đế, có Thiên Chúa, có Ngọc Hoàng v.v… nghĩa là đạo Phật không công nhận có thế
giới thần linh mang tính siêu hình, nơi mà thần quyền có quyền ban phúc hoặc
giáng họa cho thế giới con người.
Còn đối với con người xuất hiện
trong cuộc sống từ nhân quả mà sinh ra, sống trong nhân quả chết lại trở về
nhân quả.
Từ những nhận thức khác nhau về
con người và về thế giới như vậy, mà mỗi tôn giáo có sự nghiệp giáo dục các tín
đồ mang tính mục đích khác nhau.
Trong bài viết này chúng tôi
không có tham vọng trình bày sự khác nhau trong sự nghiệp giáo dục của các tôn
giáo. Mà chúng tôi chỉ muốn đề cập đến sự hiểu biết còn rất hạn chế của chúng
tôi, về sự nghiệp giáo dục của đạo Phật, thông qua tiêu đề, đạo Phật, con đường
xây dựng nhân cách để chia sẽ đến các bạn cùng tham cứu về một nền đạo đức mà
đạo Phật đã mang tới cho loài người, mà chúng tôi đã cảm nhận được qua việc tu
học và rèn luyện.
Muốn hiểu được mục đích giáo dục
của đạo Phật đối với con người, chúng ta hãy tìm hiểu khái niệm Nhân Cách. Vậy
nhân cách là gì?
Nhân cách chính là tính người -
là những hành vi ứng xử văn hóa của con người đối với môi trường sống của mình,
mà thông qua đó có thể đánh giá được những giá trị đích thực của con người.
Vậy, như thế nào là người có nhân
cách? Xin được dẫn lời của Trưởng Lão Thích Thông Lạc đã nói: “Con người chỉ là
một loài động vật như bao loài động vật khác. Nhưng con người chỉ được gọi là
con người khi nào con người có đạo đức. Còn nếu con người không có đạo đức, con
người còn ác độc hơn loài cầm thú”.
Từ nhận định trên giúp cho chúng
ta hiểu rõ: con người có nhân cách phải là con người có đạo đức, hay phẩm chất
đạo đức chính là phẩm cách của con người.
Đến đây chúng ta gặp phải một vấn
đề rắc rối, bởi vì, đặt vấn đề chuẩn mực để định giá trị đạo đức là rất khó,
cách đánh giá đạo đức rất khác nhau, nó phụ thuộc vào quan niệm sống của xã
hội, nó thay đổi theo quan điểm giai cấp, thay đổi theo thể chế chính trị, thay
đổi theo hoàn cảnh, tùy theo mỗi lúc mà vấn đề đạo đức lại có cách nhìn nhận và
đánh giá khác nhau.
Ví dụ: người phụ nữ trong xã hội
phong kiến mà chửa hoang, sẽ bị những dư luận xã hội đương thời lúc đó, lên án
một cách mạnh mẽ và xử phạt một cách nghiêm khắc.
Cũng trong xã hội phong kiến, lại
có người thông cảm đứng ra bênh vực và bảo vệ họ, như nhà thơ Hồ Xuân Hương đã
viết:
“Không chồng mà chửa mới ngoan
Có chồng mà chửa thế gian thường tình”
Trên thực tế quan niệm đạo đức đã
bị lạm dụng để phục vụ cho những mục đích khác nhau của loài người.
Trong cái mớ bòng bong rắc rối
của những quan niệm đạo đức do con người đặt ra như thế, nó không mang tính
nhân bản. Vì vậy cần phải có một cách nhìn khác, một cách đánh giá khác mang
tính khách quan và mang tính chuẩn mực.
Rất may mắn đạo Phật đã giúp đỡ
chúng tôi và cả các bạn nữa, nếu bạn đồng thuận với quan điểm này của đạo Phật,
nó sẽ giúp chúng ta thoát ra khỏi những rắc rối này.
Quan điểm vì đạo đức của đạo Phật
rất cụ thể, không làm khổ mình, không làm khổ người, không làm khổ cả hai. Chỉ
cần ngắn gọn như vậy nhưng vô cùng chính xác, và mang tính bao dung và hàm chứa
tất cả.
Chỉ cần sống không làm khổ mình,
không làm khổ người là chúng ta đã trở thành một người có đạo đức.
Vấn đề đạo đức mà đạo Phật đề cập
tới tưởng chừng đơn giản dễ hiểu, nhưng thực hiện được thì không đơn giản một
chút nào.
Muốn thực hiện được, nó đã đòi
hỏi phải có một sự hiểu biết sâu sắc, có trí tuệ quán xét, để điều chỉnh các
hành vi ứng xử của mình đối với môi trường sống sao cho có văn hóa.
Bởi vì đã từ lâu, con người đã
quen sống một cách tùy tiện, buông thả để chạy theo những thói quen mang đầu óc
tính toán, vị kỷ, vụ lợi, tay với người này để chấp nhận lấy người khác, thì
cũng ở trong vòng lẩn quẩn chẳng hơn gì. Hoặc có người lén lút làm việc tà
hạnh, vi phạm nhân luân, khi thân bại danh liệt cũng chẳng sung sướng mà còn
chuốc họa.
Do con người sống trong cuộc đời
có nhiều mê lầm quá, ít ai hiểu được chính dục vọng đã đẩy người ta vào lỗi
lầm. Dục vọng làm con người điên đảo, vì những dục vọng con người lao vào tranh
đấu và giành giật của nhau, tìm cách mưu mô hãm hại lẫn nhau. Cho nên, cuộc
sống của con người đầy những tai ương, hoạn nạn.
Chỉ khi nào loài người có một nền
văn minh khác, một nền văn minh tinh thần trong sáng, thánh thiện, mang tính
đạo đức nhân bản, khi đó con người mới thoát ra khỏi khổ đau, và những giọt
nước mắt đắng cay của chúng sinh không còn phải nhỏ xuống nữa.
Chúng ta tiếp tục tìm hiểu về nền
đạo đức của đạo Phật.
Đức Phật sau khi chứng đạo, bằng
tuệ Tam Minh Ngài hiểu thấu chúng sinh có những hạnh nghiệp thiện, ác khác
nhau, nên thọ nhân quả báo khác nhau: người giàu sang, kẻ nghèo hèn, người tốt
kẻ xấu, người khỏe mạnh, kẻ ốm yếu bệnh tật, người xinh đẹp, kẻ xấu xí, người
sống lâu, kẻ chết yểu v.v.. tất cả đều do hạnh nghiệp của chúng sanh đã tạo ra
mà nhận lãnh quả khổ vui.
Dù hạnh nghiệp khác nhau, chúng
sanh vẫn không thể thoát ra khỏi cái khổ của vị ràng buộc vào vòng sanh tử luân
hồi và bị trôi lăn trong vòng lục đạo. Nếu làm ác sẽ còn bị dễ rơi xuống những
vực thẳm hay hang sâu của những kiếp sống, mà ở đó họ, luôn luôn bị săn đuổi
bởi những đau khổ cùng cực, do nghiệp lực của cái ác mang lại.
Nếu trong kiếp sống hiện tại, họ
được nhận một giáo pháp chân chính, từ một vị Thầy đã chứng đắc, và nếu khéo tu
tập rèn luyện, họ có thể chuyển đổi nghiệp nhân quả và thậm chí còn có thể
thoát ra khỏi sanh tử luân hồi.
Chính vì vậy 50 năm trụ thế, đức
Phật đã mang triển khai dạy cho mọi người giáo lý và các phương pháp thực hành
từ những kinh nghiệm chứng đắc và sự hiểu biết sâu sắc của Ngài về một con
đường thoát khổ, để mọi người qua đó tu tập rèn luyện sẽ trở thành người có đạo
đức, nhờ sống có nền nếp đạo đức mà các thiện pháp được tăng trưởng, các ác
pháp được ngăn chặn và tiêu diệt.
Đấy chính là cuộc cách mạng vĩ
đại nhất trong lịch sử loài người, không có đổ máu giúp con người thoát được
đau khổ, là ý nghĩa thiết thực và lợi ích cụ thể mà đạo Phật mang tới cho mọi
người.
Đạo đức của đạo Phật rất là cụ
thể: không làm khổ mình, không làm khổ người, không làm khổ cả hai.
Nếu người nào tu theo đạo Phật,
mà không trở thành người có đạo đức thì trong cuộc sống hằng ngày còn có những
biểu hiện của sự tham lam theo những định kiến sai lầm của lòng đố kỵ, tị hiềm
ganh ghét, sân hận từ đó dẫn tới những cuộc xung đột mang đau khổ cho mình và
cho người.
Chính từ những hành vi, ứng xử
thiếu văn hóa, mang bản chất của sự tham lam và sân hận, mà con người đã sống
không đạo đức, thiếu đi tính người.
Do vậy từ bao đời nay, vấn đề
giáo dục đã được xã hội loài người rất chú trọng, bởi giáo dục là một qui luật
phát triển của xã hội loài người, nhằm truyền trao kiến thức của lớp người
trước cho lớp người sau, nhằm mong muốn thoát ra bản năng của loài cầm thú.
Giáo dục là một sự nghiệp mang
đến cho con người những tri thức hiểu biết, để sử dụng nó vào mục đích khám phá
và sáng tạo, nhằm phục vụ cuộc sống con người ngày một thỏa mãn hơn những nhu
cầu đòi hỏi ngày càng cao của xã hội loài người.
Trong xã hội hiện tại ngày nay,
do được hưởng một nền giáo dục đa dạng mang tính thực dụng mà con người không
còn lạc hậu như trước, nhưng thực tế, liệu xã hội loài người đã hết khổ đau?
Sự thật chưa một phút giây nào
trái đất được bình yên, ở nơi này, ở nơi kia không giây phút nào không có những
giọt nước mắt đau khổ của chúng sanh phải nhỏ xuống.
Trên thực tế chúng ta nhận thấy:
ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển như vũ bão, đã đẩy nền kinh tế phát triển
lên theo, nhằm tạo ra nhiều của cải vật chất để thỏa mãn ham muốn của con
người.
Để có nền kinh tế phát triển,
phải có đầy đủ nguyên liệu, nhiên liệu cung cấp cho sản xuất, do thế, ngày nay
các nguồn tài nguyên được khai thác một cách bừa bãi, rừng bị chặt phá một cách
vô ý thức, đã phá hủy môi trường sinh thái của loài người, làm cho nhiều loài
động thực vật bị hủy diệt.
Nhiều nhà máy sản xuất ngày đêm,
đã tuôn vào tầng khí quyển hàng triệu mét khối khí cac bon dẫn đến diệt tầng Ô
zôn - lớp áo giáp bảo vệ trái đất bị phá thủng.
Nhiều loài động vật bị con người
săn bắt, chế biến thành thực phẩm, bị con người khai thác một cách triệt để,
khiến nhiều loài có nguy cơ tuyệt chủng.
Vì thế, ngày nay các cuộc chiến
tranh tương tàn, tương sát giết hại lẫn nhau không giảm đi, mà ngày càng có
chiều hướng gia tăng. Nhiều bệnh dịch quái lạ phát sinh, trong đó phải kể đến
bệnh thế kỷ HIVđã cướp đi và sẽ cướp đi hàng chục triệu sinh mạng, mà ngày nay
khoa học vẫn chưa tìm cách chữa trị được.
Thời tiết ngày nay cũng trái mùa,
trái buổi, giữa mùa hè Châu Phi lại có tuyết rơi, giữa mùa đông Châu Âu có ngày
nhiệt độ lên tới 40°, rồi động đất, núi lửa, hạn hán bão lụt, sóng thần, hỏa
hạn cháy rừng xảy ra liên miên ở nơi này, nơi kia trên thế giới.
Tất cả những hiện tượng xảy ra,
nhằm cảnh báo cho loài người biết vì cơn thịnh nộ của thiên nhiên theo qui luật
nhân quả mà không có một kẻ làm ác nào tránh khỏi. Cho nên, tất cả mọi biến cố
xảy ra trên hành tinh này đều không có một người nào chịu hàm oan. Tất cả cách
xử phạt rất công bằng, công lý trong đạo luật này. Trong đạo luật này người cầm
cán cân công lý chính lương tâm và hành động thiện ác của mỗi người.
Nếu con người không chịu dừng
ngay các tội ác. Cơn thịnh nộ của thiên nhiên theo qui luật nhân quả sẽ không
tha thứ.
Nếu nền văn minh hiện đại ngày
nay có khả năng chế ngự được các sức mạnh của nhân quả, của thiên nhiên không?
Liệu con người ngày nay có khả năng ngăn chặn nổi được các cuộc chiến tranh đẫm
máu, đang xảy ra ở nơi này nơi khác trên thế giới, và có thể chặn tay được
những khủng bố cực đoan đang gieo rắc cái chết đến cho mọi người?
Tất cả những câu hỏi trên đã và
đang là nỗi bức xúc trăn trở cho nhiều người có lương tri trên thế giới. Nhưng
hỏi chỉ để mà hỏi, con người vẫn chưa làm sao tìm ra được một câu trả lời thỏa
đáng, để thoát ra được khỏi những ràng buộc của các qui luật nghiệt ngã đang
vây quanh chúng ta, để cuộc sống này được bình yên.
Chỉ đến khi nào loài người có suy
nghĩ nghiêm túc, về những hiện tượng đang xảy ra chung quanh chúng ta trong mối
quan hệ nhân quả tương hổ. Lúc đó, con người mới có một thái độ ứng xử có văn
hóa với chính môi trường sống của chính mình, bằng một thái độ trân trọng, nâng
niu và gìn giữ, lúc đó con người mới thoát ra những nỗi khổ đau do chính con
người gây ra. Lúc đó con người mới thoát ra khỏi bản năng loài cầm thú. Hay nói
cách khác con người sống được với nền đạo đức nhân bản nhân quả không làm khổ
mình, không làm khổ người.
Nhưng điều này thật là khó chỉ vì
chúng sanh vô minh điên đảo, tạo ra bao lỗi lầm gây ra bao tội ác, để chịu bao
quả khổ, điều này lại càng khó, vì con người nếu không có nghị lực, và sự dũng
cảm gan dạ để chiến thắng những thói quen, tật xấu đã gắn bó cuộc đời mình trong
những hưởng lạc, họ sẽ là và đã là nô lệ cho những ham muốn thấp hèn, vì thế
lương tâm bị suy đồi, nền đạo đức bị xuống cấp một cách nghiêm trọng, những tội
lỗi nẩy sinh như cỏ dại mọc sau cơn mưa. Phật pháp gọi đó là thời kỳ mạt pháp,
thực ra pháp không mạt, chỉ có lương tâm con người bị tha hóa mà thôi, vì muốn
có danh có lợi, con người sẵn sàng phạm tội ác không tránh né.
Vì sao chúng tôi mở rộng vấn đề,
bởi chúng tôi không muốn tách mối quan hệ của con người ra khỏi thế giới loài
người. Vì thế giới của loài người là thế giới khổ đau đầy bất trắc, vui đó buồn
đó, cười đó khóc đó, mấy ai được thanh thản, an lạc.
Gia đình là tế bào của xã hội,
nhưng nhiều cặp vợ chồng nào được sống an vui hạnh phúc trọn vẹn đâu? Họ đều có
sự vui, sự buồn, nghịch ý, trái lòng bất toại nguyện v.v.. nhưng vì cuộc sống
là như vậy không có lối nào thóat ra hơn, nên đành phải cam lòng nhẫn chịu mà
sống với nhau đến đầu bạc răng long. Hoặc ở người có tâm hồn nổi loạn thì tìm
đến sự ly dị, chia của. Ngoài ra là phải nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, để
sống trong đạo đức nhân bản - nhân quả. Nếu một ai chịu khó áp dụng vào tu tập,
sẽ thấy lợi ích vô cùng, vì nó chuyển hóa được nhân quả.
Ví dụ trong cuộc đời gặp một đối
tượng nào đó nổi nóng cãi cọ với mình. Lúc đó chúng ta có thể nhẫn nhịn mọi xô
xát mà họ mang đến, không một lời phàn nàn oán trách, với ý thức đầy đủ của một
người quyết tâm trả cho xong món nợ của tiền kiếp, và ta có thể bình tỉnh tìm
lời khuyên giải họ. Thật kỳ lạ thay áp dụng lời dạy của Phật, chúng ta sẽ được an
lạc và thanh thản tuyệt vời và ta hiểu ra chân lí.
Phật nói gặp khổ không buồn đó là
giải thoát, vậy sự giải thoát đó là gì?
Đó là sự giải thoát ý thức khỏi
sự trói buộc của ý thức, nếu trước đây chúng ta chấp chặt vào lời nói và việc
làm của đối tượng, thì sự việc bỗng trở nên phức tạp hổn độn và lôi kéo chúng
ta vào phiền não.
Bây giờ chúng ta nhìn sự việc
bằng cái nhìn hiểu biết sâu sắc hơn, rộng mở hơn, yêu thương hơn, thì sự việc
bỗng trở thành bình thường không đáng để lưu ý.
Bởi thế trước mỗi nghịch cảnh của
cuộc đời, chúng ta không còn bị chìm đắm và nỗi oán hận, và tâm hồn chúng ta
bỗng trở nên yên tỉnh và sáng suốt một cách lạ thường.
Trong chúng ta sẽ dâng lên một
tình cảm với đối tượng của ta, vừa xót thương đồng thời, cũng vừa cảm ơn họ về
những nghịch cảnh mà họ đã tạo ra cho chúng ta.
Xót thương là bởi họ đã tự làm
khổ họ và đầu độc bầu không khí của môi trường sống bằng những chuyện không
đâu.
Cảm ơn là họ đã tạo ra cho chúng
ta một dịp để thử thách, và đó chúng ta rèn luyện và tu tập tâm hồn chúng ta
thật tốt, học được chữ nhẫn và học cách yêu thương của Phật.
Khi biết nhìn đời bằng đôi mắt
nhân quả, mọi sự việc bỗng trở nên đơn giản, rõ ràng và ta có nghị lực để chịu
đựng.
Khi biết nhìn đời bằng đôi mắt
nhân quả, thì con người không còn muốn làm ác, chỉ muốn tạo ra nhân lành thiện
để đem lại hạnh phúc cho mình và cho người.
Khi biết nhìn đời bằng đôi mắt
nhân quả con người biết xa rời những ham muốn thấp hèn, để vươn lên một đời
sống thánh thiện hơn.
Các bạn có biết giá trị đích thực
của con người là gì? Đó là nhân cách của một người sống vì người khác, khi đó
họ là người có hạnh phúc.
Nói đến hạnh phúc là nói đến niềm
vui của một người biết sống vì người khác. Khi người nói đến người, là khi họ
biết làm phát triển con người họ một cách điều hòa và đầy đủ về tất cả phương
tiện thể chất tri thức xã hội và tâm đức.
Cho nên có một câu danh ngôn đã
viết “Người ta nghiêng mình trước tài năng, song người ta chỉ bái phục trước
lòng nhân”.
Vì thế, của cải danh lợi không
tạo ra giá trị cho con người, nó chỉ tô điểm cho con người và thực ra có cái gì
phù vân hơn là của cải và danh vị, mà suốt đời con người phải chạy đuổi theo nó
một cách mệt mỏi.
Vì vậy, nếu ta muốn sống có hạnh
phúc, ta hãy ban phát hạnh phúc cho con người xung quanh bằng những điều thiện
tâm, và từ việc làm thiện tâm của ta, sẽ làm nở ra một nụ cười trên môi của một
người khác.
Thưa các bạn! Chỉ khi nào chúng
ta đã quá nếm trải mùi vị đắng cay, lúc đó chúng ta mới có ý thức đầy đủ để
đánh giá đúng đắn hơn vì niềm hạnh phúc chân chính này, mà đến bây giờ nhiều
người vẫn hiểu sai về hạnh phúc, mơ hồ như là một khái niệm của sự thụ hưởng
vật chất.
Nếu bạn có được cặp mắt trí tuệ
nhân quả của đạo Phật, trang bị cho cái nhìn sâu sắc, bạn sẽ thấy niềm hạnh
phúc giả tạm của cuộc đời mà nhiều người đang ham hố, là không thực và đầy nguy
hiểm. Nó là sự cám dỗ để lôi kéo con người vào những kiếp khổ trong tương lai
vì nó được, hình thành từ những dục vọng thấp kém.
Bởi vì tất cả sẽ hư họai, chỉ có
nghiệp lành hay dữ là đeo đuổi con người sau khi chết. Cho nên, khi đang còn
sống mọi người chỉ biết lấy vật thực để nuôi thân. Ít ai biết lấy đạo đức để
nuôi sống tâm hồn mình.
Bởi vì chúng ta đã bị nghiệp ác
chi phối, cho nên chúng ta nhìn nhận các sự việc trên mặt hiện tượng đối đãi
của đúng, sai, phải, trái trong thế giới nhị nguyên đó, chúng ta đã bị kẹt cứng
ở bờ bên này hoặc bờ bên kia. Bị lạc trong thế giới ma quái của những khái niệm
ấy, chúng ta đã đánh mất đi con tim của mình, đánh mất đi tiếng nói của tình
thương yêu, mà chỉ có nó mới xóa đi lòng thù hận, mà chỉ có tình thương mới
vượt qua, và siêu thoát mọi đúng, sai, phải, trái. Do thiếu tình thương mọi
người đang quằn quại khổ đau mà không ai hay biết.
Chính vì vậy giới luật của đạo
Phật là cái phao giúp chúng ta vượt qua biển khổ. Giới luật của đạo Phật chính
là lẽ sống, là nền đạo đức mà mọi người cần học hỏi, để sống được với nếp sống
đạo đức. Bởi đạo đức mới xác định được phẩm chất của con người.
Nhìn cách đối xử của con người
với con người, chúng ta có thể xác định và biết được con người đó có đạo đức
hay không. Nếu không có đạo đức chúng ta nên tìm cách tránh xa họ.
Đức cung kính và tôn trọng lẫn
nhau, rất cần thiết cho mọi người chung sống. Đức cung kính và tôn trọng chỉ có
con người mới có mà thôi, vì đấy là thái độ ứng xử có văn hóa của con người.
Nếu con người không biết cung
kính và tôn trọng lẫn nhau, cuộc sống này sẽ là địa ngục, sân hận đố kỵ, tỵ
hiềm, ganh ghét, ngã mạn, cống cao, danh lợi, tật đố, bè phái, nói những lời
chia rẽ, độc ác v.v.. thì người đó đã tu sai hoặc họ là trùng trong lông sư tử,
người đó đang phá hoại đạo Phật.
Cho nên, nói đạo Phật là con
đường tu dưỡng đạo đức, con đường của cái thiện, mà giới luật là hàng rào bảo
vệ vững chắc không cho cái ác xâm chiếm.
Đức phật đã chỉ dạy rất rõ: “Giới
luật ở đâu đức hạnh ở đó, đức hạnh ở đâu giới luật ở đó”.
Vì vậy chỉ cần nhìn và quan sát
một hành giả tu theo đạo Phật, có giữ gìn giới luật nghiêm túc hay không, nếu
người đó không tự biết thương mình để rèn luyện trong giới luật thì làm sao họ
có được đạo đức để thương được người khác, họ sống chỉ làm khổ mình và làm khổ
người khác mà thôi.
Cho nên giới luật là nền tảng,
nếu không có giới luật, thì không có đức hạnh và trí tuệ, cũng không có sự giải
thoát.
Giới luật trong đạo Phật không
phải là một điều cấm, giới luật là những điều khuyên mọi người nên thực hành,
mang tính tự giác cao, vì chính giới luật là thiện pháp giúp mọi người thoát khổ.
Trong cuộc sống mỗi con người chỉ
là một cá thể sống chung, có nhiều cá thể khác cùng tồn tại. Và các quan hệ
trong xã hội đó với nhau là nhân, là duyên của luật nhân quả. Vì vậy các quan
hệ vợ chồng, con cái bố mẹ, anh em bạn bè Thầy trò v.v.. đều là mối duyên nợ
của nhau từ nhiều đời, nhiều kiếp, kiếp này gặp được nhau, tìm đến nhau để trả
món nợ ân oán với nhau, người có ân trả ân, người có oán đòi oán.
Trong môi trường xã hội cùng sống
chung này, có những người gặp được may mắn. Có những người gặp phải bất hạnh
đắng cay. Cuộc sống làm cho họ phải đau đớn, buồn tủi và uất hận, vì phải chịu
đựng những khổ đau do cuộc đời mang lại đã dằn vặt họ, sai khiến họ.
Dù cùng sống chung trong một xã
hội, mà cuộc sống của người này đã hoàn toàn xa lạ đối với người khác.
Lúc khổ đau dồn đến, nhiều người
thường tấm tức oán trách trời đất sao nỡ bất công. Có lúc quá uất hận, họ muốn
đập phá một cái gì đó cho hả giận, và cuối cùng đành đỗ lỗi, phải chăng đó là
số mệnh?
Nhưng với người có duyên may được
đạo Phật giác ngộ, thì sẽ sớm hiểu ra: tất cả khổ vui của cuộc đời này, đều do
duyên nghiệp từ trước mang tới.
Vì vậy đức Phật thường dạy các đệ
tử nếu con người đối xử với nhau hung dữ, đấu tranh chống nhau bằng miệng lưỡi,
đánh đập nhau bằng sức lực,... thì cuộc sống sẽ tồi tệ, xấu xa và đen tối.
Khi mọi người biết cung kính và
tôn trọng lẫn nhau, thì gia đình và xã hội trở nên thuận hòa mọi người biết
thương yêu giúp đỡ lẫn nhau. Một cuộc sống hạnh phúc chân thật xuất hiện và thế
giới này sẽ thành Thiên đường. Còn ngược lại sẽ trở thành hỗn độn bất ổn và Địa
ngục.
Làm người tại sao ta lại làm khổ
mình, khổ người tạo ra cả một bầu trời ảm đạm, thê lương, u buồn và đau khổ cho
con người?
Một con người mà tự làm khổ đau
cho mình, chỉ có những kẻ thiếu đạo đức và trí tuệ mới làm như vậy!
Làm khổ mình, làm khổ người có
hạnh phúc gì đâu, mà đó chỉ là hành động phi nhân tính, mang đau khổ cho nhau,
không những trong kiếp này và mãi mãi trong muôn kiếp.
Vì vậy một nếp sống đạo đức là
điều rất cần thiết cho mọi người cùng chung sống với nhau trên hành tinh này.
Và nền đạo đức không làm khổ
mình, không làm khổ người là nền đạo đức nhân bản nhất, ai cũng đều nên học và
thực hành.
Có những người không phải hoàn
toàn là xấu, xấu tốt đều do ý thức biến hiện mà sinh ra.
Nếu ai đó không thể đấu tranh nổi
với những ham muốn thấp hèn ở trong tâm đã để cho những tham vọng mù quáng lôi
kéo người đó là người xấu.
Còn ai biết dùng lương tri tỉnh
thức của mình, để tiêu diệt cái ác, người đó là người tốt.
Trên bình diện của cái xấu và cái
tốt, cái thiện và cái ác, nếu ai khéo tu sửa, người đó sẽ trở thành người có
đạo đức.
Chúng ta nếu biết khéo tu dưỡng
đạo đức thì từ người ác sẽ trở thành người hiền, từ người hiền sẽ trở thành bậc
Thánh nhân.
Kính thưa các bạn! Vấn đề đạo đức
của đạo Phật là một đề tài quá rộng lớn trong bài viết này chúng tôi chỉ dám
mang ra mạn đàm cùng quý bạn những mảng hiểu biết còn rất hạn chế của chúng tôi
về đề tài rộng lớn này.
Chúng tôi chỉ hy vọng với sự hiểu
biết còn rất hạn chế, chúng tôi xin được đóng góp với quý bạn những kinh
nghiệm, những hiểu biết còn quá ít ỏi của chúng tôi, để cùng nhau xây dựng đóng
góp chung một sự hiểu biết vì nền đạo đức thật tuyệt vời của đạo Phật.
Mong rằng ai cũng tu dưỡng đạo
đức thật tốt để biến cảnh thế gian này thành nơi Thiên đường, Cực lạc.
Xin được chân thành tri ân!