Thôi thì ta dừng lại khi không thể bước tiếp

Thôi thì ta dừng lại, dừng lại khi đôi chân mỏi mệt còn hơn cố bước những bước lê thê, nhọc nhằn, trĩu nặng. Sợ mọi người rẻ rúng, khinh khi, ta không cho phép mình gục ngã, cúi đầu, và luôn cố giữ cái tôi đầy cao ngạo để giấu thật kĩ sự hỗn loạn của chính mình, nhưng dường như sự giả vờ chỉ làm ta thêm tội nghiệp, khó thở, thế thì gắng gượng để làm gì…

Dừng lại thôi, chấp nhận thôi, chấp nhận tất cả mọi thứ đang hiện hữu vì ta không thể vô hình chúng để mình cao ngạo như không có gì. Tình không, túi rỗng, ta bây giờ là thế! Ừ thì không tình, không một ai chia ngọt, sẻ bùi, không yêu thương, giận hờn, nũng nịu, đời người ai mà chẳng có lúc như vậy, nên ta không thể cứ vờ như mình đang ngập tràn trong thương yêu. Ừ thì chiếc túi đang rỗng tuếch, rỗng đến độ ta phải thu mình trước tất cả, rồi bỗng sợ những cuộc xã giao, những lời mời gọi, nhưng chẳng phải đời luôn có những nốt trầm bổng đó sao, nên thôi hãy biết mình đang ở đâu, chứ đừng vờ như mình đang rất đủ đầy vậy.

Dừng lại thôi, dừng lại để ta bình lặng và nhìn nhận lại tất cả, còn hơn ta cứ bước đi như một chiếc bóng vô hình.

Dừng lại nhưng đừng buông xuôi, thôi thì ta cho phép mình nghỉ chân, chứ không cho phép mình thả trôi, ngược xuôi phó mặc cho đời.

Dừng lại thôi, dừng lại để gom góp yêu thương, và chắt chiu được, mất đã từng, hơn là ngông nghênh nhìn đời bằng sự nghi ngờ, đố kị.

Dừng lại nhưng đừng đánh mất chính mình, vì ta không muốn mình là diễn viên để mọi người đạo diễn trong vở kịch cuộc đời, ta hãy là chính ta.

Dừng lại để chữa lành những vết thương nông, sâu đang hằn trong ta, bởi ngày tháng sẽ không thể làm ta lãng quên nhớ thương, khi ta cứ cố kiếm tiềm, lục lọi lại kỉ niệm.

Thút thít đã thút thít rồi đấy, hình hài giọt nước mắt mà ta cũng cố vẽ nên, nỗi đau mà ta cũng cố định nghĩa, yêu thương mà ta cũng cố lập trình để rồi ta làm chính mình chênh chao vì điều đó. Người đời bảo rằng đau thì cứ khóc, hụt hẫng thì cứ hét toáng lên nếu muốn, chứ đừng cố nhấn nhịn, giả vờ mạnh mẽ, bởi những gì thuộc về dối gian có bao giờ là vĩnh cửu. Khi vấp ngã, ta cố đứng dậy thật nhanh vì sợ người khác cười nhạo, khi khóc, ta cố lau thật nhanh những giọt nước mắt vì sợ người khác tò mò, xét nét, khi đớn đau, hụt hẫng, ta cố cười thật tươi vì sợ người khác biết mình đã từng u mê, ngốc nghếch,… để khi một mình, ta khó ở và gào thét trong lặng lẽ, nhưng có lẽ từ giờ ta sẽ dừng lại và không bắt mình phải làm như thế nữa.

Hãy để người đời ngã nghiêng, cười ngạo khi họ muốn, hãy để những đánh đố cuộc đời làm ta chếnh choáng, hãy để ai đó ruồng rẫy, làm ta tổn thương khi họ cố tình như thế…

Còn riêng ta, ta sẽ dừng lại để đón nhận tất cả, nhưng hẹn một ngày, một ngày ta vẫn là ta, không gượng gạo, không là một chiếc bóng vô hình nữa đâu cuộc đời à! 

Nguồn: yume.vn
Previous Post
Next Post