Sở dĩ con người không thể trường
sinh bất tử vì phải sống nương nhờ vào các yếu tố đến từ bên ngoài rất nhiều.
Người cần không khí để thở, cần nước để uống, cần thức ăn để ăn và nhiều cái
cần khác. Nếu các điều kiện này không được cung cấp, người sẽ chấm dứt kiếp
sống này và tái sinh trong kiếp sống khác tùy thuộc vào những gì người đã tạo
trước đó như một sự tiếp nối.
Cho dù thọ mạng là vô lượng nhưng
cái gọi là thọ mạng đó biến chuyển không ngừng, và nó đi ngang qua vô số kiếp.
Người muốn trường sinh bất tử vì người sợ chết và do không thấy cái chết đang
diễn ra nên tìm cách làm cho cái chết lâu đến. Có người chết rất tự nhiên, nằm
ngủ rồi chết; nhưng cũng có người chết rất khổ, đau bệnh, hoặc bị tai nạn, hoặc
bị giết hại mà chết. Cho dù công thành danh toại, tình yêu đậm sâu, của cải
chất đống, thì cái chết cũng đến và cũng ra đi hai bàn tay trắng. Những gì được
tạo ra đều không thể mang theo, chỉ có nghiệp mang theo và cuộc sống tiếp theo
có hạnh phúc hay không tùy thuộc vào những gì đã làm trước đó.
Ham muốn trường sinh bất tử cũng
là cái tham, tham sống lâu, tham sống mãi mãi. Nếu sống lâu mà không tu thì
chật đất, ác nghiệp sâu dày và sẽ không còn trường sinh bất tử nữa. Dù sống
trăm năm mà không thấy pháp sinh diệt, trong khi sống một ngày mà chứng được
pháp sinh diệt, thì thọ mạng ngắn cũng không hề gì. Nếu sống ít đi để người
khác có cơ hội được sống thì thọ mạng ngắn cũng không hề gì.
Có anh học trò hỏi tôi, “Thầy ơi,
gia đình con đi hỏi 3 ông thầy, ai cũng nói con và bạn gái xung khắc, nếu cưới
nhau thì con sẽ chết yểu, lo quá thầy ạ. Thầy là ông thầy thứ 4 đó”. Chưa chết
đã lo rồi đấy. Tôi thì không biết coi tuổi xung khắc gì đâu, nhưng cũng khuyên
cậu học trò, “Con đừng có lo lắng như thế, nếu hai vợ chồng sống với nhau cả trăm
năm mà không có thương nhau đâu có bằng hai người sống với nhau chỉ có một ngày
mà thương nhau thiệt”. Vậy mà cuối cùng anh cũng cưới vợ rồi sinh con đẻ cái.
Quả thật cũng có những cặp vợ chồng sống vì tình nghĩa, vì con cái hơn là tình
yêu, và cũng có cặp nam nữ thương nhau nhưng không thể đến với nhau vì giới cấm
thủ, vì khác biệt tôn giáo, vì sự cản trở, vì chênh lệch tuổi tác, vì môn đăng
hộ đối và đủ thứ vì khác.
Trời lúc nắng lúc mưa, nhưng cũng
có lúc mưa nắng và cũng có lúc không nắng không mưa. Thời tiết thất thường
giống tình cảm của con người; lúc thương, lúc không thương, lúc thế này, lúc
thế kia. Dù sao đi nữa, khi tình thương vẫn còn trong lồng ngực thì vẫn cứ
nguyện thương yêu. Ngày mai hay lát nữa đây ta có thể ra đi hay người kia có
thể ra đi, lời yêu thương hay lời chia tay cũng không kịp nói, nên nếu muốn yêu
thương thì hãy yêu thương ngay giây phút này.
Hiện tại có sức mạnh kỳ vĩ, nó
không du dương như tiếng dương cầm, không rạng rỡ như bình minh buổi sáng,
không đẹp đẽ như bảy sắc cầu vồng, nhưng quyền năng của hiện tại thì không thể
chối cãi, vì nó dạt dào như biển cả mênh mông. Có duyên mới gặp nhau chứ không
phải tự nhiên mà gặp. Khi gặp nhau thì hãy ban tặng yêu thương, có gì mà phải
nuối tiếc. Người ta cứ chạy đua theo những thói cạnh tranh nhất thời. Trên
thương trường thì giành từng chút thị phần. Trên chiến trường thì giành từng
mạng sống hay từng miếng đất. Nếu con người thương nhau thì thế giới này đỡ
biết mấy. Phim hành động có quá nhiều cảnh đánh đấm, giết hại. Phim tình cảm thì
quá ủy mị, đau thương, nên người ta lại làm phim hài. Con người cứ chạy qua
chạy lại và chưa bao giờ thỏa mãn.
Tình yêu cũng không mưa thuận gió
hòa, có gặp được nhau trong 200 năm hay 300 năm nữa đâu mà không lo yêu thương
nhau đi. Sự đấu đá của chính trị khiến người ta giết đồng loại của mình và do
đấu đá nên thì giờ đâu để yêu thương. Trái tim còn đập trong lồng ngực, người
thương vẫn còn có mặt đó thì hãy cho trái tim và người thương cơ hội để lắng
nghe, để hiểu biết và để yêu thương. Mùa xuân qua thì mùa xuân sẽ lại tới,
nhưng người không chờ đợi mùa xuân hay ước hẹn với mùa xuân. Mùa xuân đã có sẵn
trong giây phút hiện tại. Bằng tâm xuân rải đi khắp nơi thì mùa nào gọi là hạ,
thu và đông. Bốn mùa chẳng qua là sự di dời của thời tiết mà thôi.
Con tàu Titanic có nhiều khoang
khác nhau. Khoang dành cho người giàu có, khoang dành cho trung lưu và kể cả
khoang dành cho hạ lưu nữa; nhưng chết thì không có lựa hạng, người nghèo chết,
người giàu chết, người khá giả chết. Xung quanh ta nhà nào cũng có người chết,
và thử tưởng tượng người nằm trong cái hòm kia chính là mình. Một lúc nào đó,
không sớm thì muộn, chính ta sẽ nằm trong cái hòm đó; được nằm trong hòm là
cũng có phước lắm vì biết bao người đâu có hòm để nằm. Bây giờ người ta còn
thiêu và đem tro vào chùa hay rải xuống song, được đem vào chùa hay được rải
xuống sông cũng là có phước lắm vì còn có cái chùa để đem vào và còn có con
sông để rải. Nhiều nơi đâu có chùa đâu mà đem về. Nhiều nơi cũng không có sông
để rải tro, vì sông cạn hết hay con sông nằm ở nơi xa lắm.
Trước khi con tàu Titanic chìm
xuống biển, người ta có những trò vui, trò buồn, trò giận, trò hờn, trò thương,
trò ghét và các trò khác diễn ra trên đó. Đến khi cái chết gần kề, người ta mới
giật mình, thấy sự sống còn sao mà mong manh quá. Nếu có người chấp nhận cái
chết thì cũng có người cố giành cái không chết. Những người còn sống âu cũng là
phước phần của họ. Những người chết sinh ra những nơi khác nhau, những ngày
khác nhau, nhưng lại chết cùng một ngày. Chết chung như cộng nghiệp. Những người
có hành động nghiệp tương tự nhau sẽ sống chung trong một hoàn cảnh và sau đó
lại chết trong một hoàn cảnh tương tự. Một quốc gia sống dưới một chế độ chính
trị cũng là cộng nghiệp.
Không ai trốn được cái chết, dù
muốn bay vào sao hỏa để thử nghiệm cũng phải chết thôi. Những người tu tiên đi
vào chốn non cao hay vào hang động nằm sâu trong rừng thì cũng chết. Tiên mà
còn ở trần gian thì là tiên mắc đọa, nhưng nếu sinh về cõi trời thì đến lúc nào
đó cũng rớt xuống để bị đọa tiếp. Nói cho vui vậy chứ khi chưa chứng được quả
giải thoát, sinh vào cõi trời đi chăng nữa thì sau khi hưởng hết phước phần thì
vẫn cứ phải chết. Chết có thể được hiểu là chuyển từ kiếp này sang kiếp khác
hay từ dạng này sang dạng khác; chuyển từ trẻ thơ sang thanh niên, từ thanh niên
sang trung niên, từ trung niên sang lão niên, cũng có thể gọi là thay hình đổi
dạng.
Nhờ chết mà người được tiếp nối
như thế và chuyện chết diễn ra như cơm bữa, nên đừng trốn chạy cái chết, chấp
nhận và chào mừng cái chết như sự kiện được sinh ra. Đời sống có nhiều thử
thách. Đối diện, chấp nhận và vượt qua thử thách thì con người phát triển. Phát
triển đến lúc cũng phải thoái trào và chết. Cá chép tượng trưng cho sự tinh
tấn, vượt vũ môn và hóa rồng. Cá chép trở thành rồng là một kỳ công về thay
hình đổi dạng. Cá chép đã hóa rồng nên cá chép không có chết. Người cho là ai
cũng chết thì vẫn còn kẹt, còn dính mắc vào tướng.
Tướng cũng không có chết nữa, nó
chỉ tan thôi và đi theo các điều kiện tạo nên nó. Con rồng rồi cũng sẽ thay
hình đổi dạng, cũng sẽ tan rã, chứ không thể là con rồng mãi. Người thường đóng
vai trò kích hoạt, tức là sử dụng các điều kiện để kích hoạt quá trình thay
hình đổi dạng. Vô thường làm duyên cho quá trình này được thành tựu. Thực chất
chúng sinh nào cũng trường sinh bất tử, chỉ có tướng là không trường sinh bất
tử thôi. Thọ mạng vô lượng thì không phải trường sinh bất tử chứ là gì. Chết là
tứ đại tan rã, còn thọ mạng thì không chết. Sống là để yêu thương và nếu chọn
con đường tu thì sống để tu tập. Đã yêu thương và tu tập ngay trong ngày hôm
nay thì ngày mai có chết thì cái chết đâu làm cho người khổ.
Sinh ra bàn tay trắng
Chết rồi cũng trắng tay
Sống an nhiên tháng ngày
Hạnh phúc trong hiện tại.
Dù có lên non cao
Đi vào nơi rừng sâu
Hay lặn xuống đáy biển
Cũng không sao khỏi chết.
Chỉ có nghiệp mình tạo
Là sẽ đi theo mình
Như là bóng theo hình
Bất kể nhục hay vinh.
Cái chết luôn gần kề
Không thể nào mặc cả
Biết vậy hãy quay về
Tu đi thôi kẻo trễ.