Thế giới bản chất là phù du, vì
vậy mong muốn bám một cách vô vọng vào ảo tưởng về sự vĩnh cửu của các sự vật,
vào 1 giấc mơ về sự vĩnh hằng, chỉ có thể là nguồn gốc của những thất vọng vô
ích.
Con người thường xuyên chịu sự
chi phối của tính ích kỷ, đồng thời tính ích kỷ này bắt nguồn từ sự vô minh.
Tình trạng này chỉ có một kết thúc chắc chắn, đó là sự đau khổ của bản thân và
người khác. Nhiệm vụ cấp bách của một con người là phải chấm dứt nỗi đau khổ
ấy. Diệt trừ sự vô minh. Để có thể sau một thời gian, có thể là vài năm, có thể
là vài tháng, vài ngày, sẽ có một sự thay đổi tạo ra được những niềm vui, sự
viên mãn có thể là trong vài khoảnh khắc, thoát khỏi mọi hy vọng và lo sợ, sự
thay đổi này sẽ nuôi dưỡng niềm nhiệt thành trong bản thân ta.
Vấn đề ở đây không phải là kết
tội những hành động theo sự chi phối của hận thù, của Sân Si Tham, kiêu ngạo
hay ghen ghét, cũng không phải dung túng cho nó như một sự hiển nhiên nằm trong
ranh giới của sự tồn tại, không thể tránh khỏi mà phải coi nó là triệu chứng,
mầm mống của cái ác mà khi cố gắng, người ta hoàn toàn có thể loại bỏ được.
Phải thật sự nỗ lực tinh thần và
suy niệm.
Phải được thể hiện bằng lòng trắc
ẩn không gì cưỡng nổi đối với mọi sinh linh và làm thay đổi sự tồn tại của mình
cho tới tận chân tơ kẽ tóc.
Con người mất hút trong sự bao la
thờ ơ của vũ trụ, nơi nó đã tình cờ xuất hiện.
Chúng ta không sinh ra ngẫu nhiên
trong một vũ trụ vô tình.
Hư không không bao giờ là thể nền
của bất cứ thứ gì.
Thời gian cứ thế trôi đi cũng như
dòng người bất tận ngoài kia. Gió mây của thế giới bên ngoài chỉ là nhất thời,
những sự vật đơn giản thuần khiết mà linh thiêng đó chảy qua biến chuyển của
năm tháng…
Nguồn: nguyenhoanghuy.com