Diệu Pháp là pháp môn TỨ DIỆU ĐẾ là một pháp môn chỉ thẳng vào con người nói rõ sự chân thật của một kiếp làm người.
Toàn bộ thân tâm con người là một khối khổ trong đó không có gì là vui cả, nhưng con người lầm chấp dục lạc cho là vui chứ kỳ thật thân tâm con người là pháp vô thường. Cho nên trong kinh TỨ ĐẾ đức Phật gọi là KHỔ ĐẾ.
Từ lâu loài người chưa biết thân tâm của mình là pháp vô thường, là khối đau khổ cho nên thường lo lắng yêu thương nó và dính mắc ai đụng đến nó đều ăn thua đủ, bảo vệ nó như bảo vệ một vật quý giá nhất trên đời.
Khi đức Phật nói thân tâm con người là một khối khổ đã làm sáng mắt mọi người nhưng bản chất kiến chấp nhiều đời đã ăn sâu đã thành một dấu ấn nên họ muốn bỏ mà bỏ chẳng được.
Thân tâm con người là một khối khổ, đó là một sự thật nên không còn ai dám phủ nhận lời đức Phật dạy là sai. Nhưng muốn thoát ra khỏi sự khổ của thân tâm thì chẳng biết làm sao cả. Lấy cái gì làm cho nó hết đau khổ đây, do đó các tôn giáo khác tưởng tượng ra thế giới siêu hình: Cõi Trời có Ngọc Hoàng Thượng Đế và chư Thiên, cõi Phật có Tam Thế Chư Phật, Phật ông, Phật bà, chư Bồ Tát và các bậc A La Hán ngồi lủ khủ đầy bàn đầy ghế khiến con người trần gian lạy lễ quá mệt nhọc và tốn hao tiền bạc công sức cúng bái cầu nguyện, nhưng khổ vẫn còn nguyên vẹn và còn gia tăng hơn. Khi mình đi ăn trộm của người khác công an bắt được thì đi tù thì có bậc Thánh Thần, chư Thiên, chư Phật chư Bồ Tát nào dám cứu khổ những kẻ này, bộ các vị muốn ở tù phải không?
Tội ở tù của Thánh, Thần, chư Phật, chư Bồ Tát là tội ăn lo hối lộ nải chuối bình hoa, cây hương v.v...
Cho nên những việc dạy tín đồ mê tín của các tôn giáo cầu nguyện chư Phật ban phước, chư Bồ Tát cứu khổ, Chúa ban phước lành là những việc làm lừa gạt con người, phi pháp luật. Nhà nước cần phải quan tâm những hệ phái tôn giáo này để giúp nhân dân sống có đạo đức văn hóa lành mạnh tốt đẹp hơn.
Chấm dứt ngay những phong tục lạc hậu đồng cốt nhảy múa hát hò trống kèn rập rình miệng gọi cô, cậu, thánh thần, âm binh v.v... Đó là những văn hóa lạc hậu cách đây hơn mấy ngàn năm.
Chấm dứt ngay những đàn tràng cúng bái cầu hồn, gọi hồn, cúng vong tiển linh, làm tuần, làm tự cầu siêu tụng kinh bảy ngày, hai mươi mốt ngày rồi bốn mươi chín ngày làm tuần giáp năm và làm tuần mãn tang. Tất cả những hành động đều là mê tín lạc hậu. Đạo Phật không có dạy những điều này vì đức Phật đã xác định không có linh hồn. Thân tâm của con người gồm có năm uẩn:
1- Sắc uẩn
2- Thọ uẩn
3- Tưởng uẩn
4- Hành uẩn
5- Thức uẩn
Khi năm uẩn này hoại diệt thì không còn một uẩn nào cả. Vậy linh hồn ở đâu mà người ta gọi hồn về cúng bái. Một việc làm sao quý vị cứ nghe đâu làm theo mà không chịu suy xét. Không lẽ chúng ta toàn là người mù mắt hết sao bị tôn giáo lừa gạt mà không biết. Trong khi đức Phật dạy: “Ba mươi ba cõi trời là cõi tưởng”, vậy Ngọc Hoàng Thượng Đế ở đâu khi mà 33 cõi Trời là cõi tưởng. Vậy quý vị cầu nguyện ai đây khi mà không có thế giới siêu hình. Quý vị làm một điều mê tín mù quáng mà quý vị không biết.
Sau khi chỉ cho con người thân tâm của con người là một khối khổ, vậy khối khổ này từ nguyên nhân nào làm cho nó khổ? Câu hỏi được đặt ra đức Phật mới xác định chân lý thứ hai để mọi người biết nguyên sinh ra đau khổ của con người là chính LÒNG THAM MUỐN của con người. Lòng tham muốn của con người làm khổ con người chớ không có ai làm đau khổ con người cả.
Pháp Phật thật là vi diệu nói đâu là đúng đó không sai một li hào nào cả. Chữ DIỆU PHÁP không có nghĩa là thần thông phép lực cao cường hô phong hoán vũ, tàng hình biến hóa; DIỆU PHÁP không phải là pháp cao siêu vĩ đại mà DIỆU PHÁP chỉ là một pháp thuyết về con người đến đâu khiến cho mọi người hiểu biết (giác ngộ) rõ ràng đến đó không có một chỗ nào không biết.
Pháp môn TỨ DIỆU ĐẾ là một pháp môn DIỆU PHÁP. Quý vị có nhớ không, bài pháp đầu tiên của đức Phật thuyết cho năm anh em Kiều Trần Như không? Một bài pháp đã khiến cho tất cả các tôn giáo ngoại đạo rung chuyển, được xem là một bài pháp làm cho cả thế giới chấn động và thế giới siêu hình rơi rụng như lá vàng mùa Thu.
LÒNG THAM MUỐN của con người làm khổ con người cho nên không ai cứu khổ con người bằng chính mỗi người hãy dẹp bỏ LÒNG HAM MUỐN của mình thì ngay đó thân tâm hết khổ, thế giới không còn xung đột và chiến tranh nữa.
LÒNG HAM MUỐN là một sự thật và ai cũng biết rằng dẹp nó thì chấm dứt khổ đau. Nhưng dẹp nó thì họ sẽ mất hết không còn gì nữa cả. Cho nên đức Phật biết tâm trạng con người như vậy nên Ngài dạy: “LY DỤC LY BẤT THIỆN PHÁP DO LY DỤC SINH HỶ LẠC”. Danh từ HỶ LẠC ở đây có nghĩa là HÂN HOAN VUI VẺ và AN LẠC.
Nghe lời dạy này quý vị có hiểu không? Khi dẹp bỏ LÒNG HAM MUỐN thì chúng ta lại được TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ. Cho nên dẹp bỏ LÒNG HAM MUỐN chúng ta lại được AN VUI gấp trăm ngàn lần. Vậy quý vị có bỏ không?
Nói thế chứ của cải tài sản đất đai ruộng vườn tiền bạc bỏ đâu phải dễ, nhất là danh thì lại càng khó bỏ hơn. Nghe hết khổ thì ai cũng ham nhưng buông bỏ hết thì ít ai làm được. Bởi vậy bỏ cái gì thì dễ chứ bỏ LÒNG THAM, SÂN, SI, MẠN, NGHI thì quá khó phải không quý vị?
Đời người khổ là do NGŨ TRIỀN CÁI và THẤT KIẾT SỬ chính trong thân tâm họ, đức Phật dạy rất rõ nhưng đến giờ này có mấy bỏ sạch đâu. Chỉ có muội lược chỉ 3/10 hay 5/10 mà người ta cảm thấy mình đã an vui, nếu bỏ hết thì đã làm Phật xong rồi. Phải không quý vị?
Biết rõ chân lý DIỆT ĐẾ là một trạng thái giải thoát trong thân tâm của mỗi người nên Thầy dùng pháp NHƯ LÝ TÁC Ý mà tác ý ngay TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ để giữ gìn và bảo vệ nó, khiến cho nó luôn luôn hiện tiền trong tâm thì LẬU HOẶC không còn có nghĩa là đau khổ không còn nữa. Như đức Phật đã dạy: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sinh sẽ không sinh mà đã sinh thì bị diệt”.