Có nhiều yếu tố cho thấy con người sống trong thời hiện đại có nhiều điểm hơn so với những người đi trước.
Thứ nhất, con người của hiện đại đã có khả năng biến chế ra những vũ khí siêu hữu hiệu sử dụng trong chiến tranh với mãnh lực hủy diệt hàng ngàn nhân mạng từ khoảng cách xa hơn, nhanh hơn, và chính xác hơn.
Thứ hai, người hiện đại ăn, tiêu dùng, phung phí, gây hư hại, và tàn phá nhiều, làm hủy diệt và tàn phá môi sinh trường, tâm hồn, và lý trí của loài người.
Thứ ba, người hiện đại xuất sắc hơn người của thời đại trước trong việc tự ca tụng, đóng kịch, giả vờ, tự tưởng tượng, tự quên chính mình, và giỏi gây cảm tưởng cho mọi người nghĩ rằng mình cao siêu.
Thứ tư, người hiện đại xuất sắc hơn trong việc tránh né tránh nhiệm, và đổ thừa những sai lầm và yếu điểm của chính mình đối với mọi người.
So sánh với quá khứ, con người của thời hiện đại đã tự tạo ra nhiều sự kiện mới và siêu phức tạp hơn như: Tạo thêm nhiều hoàn cảnh trái nghịch và đầy mâu thuẫn hơn trong xã hội; gây ô nhiễm hóa chất kỹ nghệ khắp mọi nơi; giới trẻ tử vong trước cha mẹ nhiều hơn; nhiều tâm bệnh tật hơn; hành vi lừa gạt tinh vi, sâu sắc hơn; và nhiều vụ tử mạng bí mật hơn. Con người trong xã hội phải tốn kém tiền bạc nhiều hơn để điều trị bệnh tật.
Con người hiện đại có nhiều tuyên bố phát minh và kiến thức vĩ đại sai lầm; đã gây ra nhiều hư hại trầm trọng vô phương cứu chữa hơn trong toàn cầu; nhiều triết lý và giải thuyết bị lỗi thời, và nhiều lập luận giải thích mông lung, phi lý, và vô dụng.
“Sự thành công và phát triển thật sự” là sự kiện thử thách và khó khăn nhất cho loài người từ muôn ngàn năm qua. Con người của thời đại lúc nào cũng tự đinh ninh rằng chúng ta đã đạt được nhiều tiến triển xa hơn cha mẹ và những thế hệ trước đây. Nhưng sự thật, thì con người hiện đại đang đi lùi, và càng tiếp tục suy tệ hơn. Thêm nữa, con người hiện đại đã nổi danh và luôn luôn là thành phần chuyên tận dụng bất kể mọi phương cách xảo luận nào có thể suy ra, để dìm chết, hủy diệt, và che đậy bất cứ yếu tố nào lộ ra điều kiện có thể chứng minh rằng, người hiện đại thật sự yếu đuối và suy nhược hơn những thế hệ trước.
Dựa theo khuynh hướng thiên nhiên trên toàn vũ trụ, trong thâm tâm của tất cả các bậc làm cha mẹ đều luôn thật sự mong muốn cho những đứa con của mình tiến bộ và trội đạt hơn những gì họ đã có. Điều này thật sự là nguồn vui, hãnh diện, và hạnh phúc trọn vẹn chân thật trong lòng của các bậc cha mẹ mọi nơi. Hạnh phúc khi thấy được các con của mình ít nhất có được như chính mình, hoặc thành công hơn cha mẹ chúng.
Tại sao đa số con người của thời hiện đại được chứng minh rằng đã thua kém “luân lý, nhân đức, và nhân cách” hơn cha mẹ và tổ tiên. Những gì đã bị bỏ quên, sơ xuất, và sai lầm? Có nghệ thuật, phương cách nào để bênh vực, che đậy những sai lầm, và yếu điểm này chăng? Hậu quả và sự kiện gì sẽ xảy ra kế tiếp cho cuộc sống hiện tại, và cho định mệnh của những thế hệ con cháu sau này? Có nhiều câu hỏi được đặt ra về con người trong đời sống hiện đại cần lời giải đáp.
Lê Trung Cang
Nghịch lý cuộc đời
Khi ước mơ không thành, ta thường có hai nơi để đổ tội: Trời và Người. Hai nơi khác nhau, xa nhau, nhưng cần như nhau khi ta muốn tránh tội, gỡ tội, và chạy tội.
Không thành công, ta bảo tại Trời. Lận đận lao đao, ta bảo tại Đời, tại Người. Không mấy khi ta nhận mình có một phần lỗi hay tìm xa hơn đến những nghịch lý mà ta phải sống, phải chấp nhận.
Nói thế xem ra không hợp lý chút nào. Tại sao phải sống những nghịch lý? Tại sao phải chấp nhận nghịch lý? Tại sao còn ở lại đó tiếp tục sống, tiếp tục chịu đựng?
Ai đã trải qua đời sống gia đình mới thấm thía những giây phút chán chường khi ‘cơm không lành canh không ngọt’. Sau những giây phút đương đầu chán ngấy ấy là hằng đêm hằng giờ nuối tiếc thở than: Giá mình đừng đâm đầu vào! Nếu biết trước ta đâu dại lập gia đình! Tại mình bị ép buôc… Trăm thứ giá, ngàn lần nếu, hằng vạn kiểu ‘tại’, ‘bị’. Nhưng rồi khổ vẫn khổ, chán vẫn chán. Nỗi niềm vẫn mình ta với ta. Không kể những bước chân siêu vẹo đi tìm lối cũ những đêm sương khi giật mình thấy ước mơ, lý tưởng một thời ngày xưa ôm ấp tan như bọt xà phòng trong những bực dọc, gò trói, ngột ngạt của đời vợ chồng vào những ngày ‘trái gió trở trời’. Rồi những thăng trầm lận đận, bất đắc ý như những giọt đắng ngấm dần sâu trong cổ họng làm rát rúa thêm nỗi buồn da diết.
Sở dĩ đến một lúc nào đó, ta thấy ngao ngán đời vợ chồng, không phải vì những đời khác vui hơn, sướng hơn, thoải mái hơn, nhưng vì ta quên nhận diện những nghịch lý có thể có trong mỗi cuộc đời.
Nghịch lý trong cuộc đời là chuyện hầu như ‘tất nhiên’ của kiếp người. Nó nhan nhản đó đây làm đỏ mắt người, làm oan hồn người, làm tơi tả đời người. Địa bàn hoạt động của nó là thế giới người, thế giới con người phải chung sống, ở cùng. Có những nghịch lý tưởng như không còn gì phi lý hơn và không ngôn từ nào lý luận được.
Sưu tầm