"Quanh đi, quẩn lại vẫn chỉ là những câu chuyện của tuổi thanh xuân, có thể sẽ khiến bất cứ ai mang cảm giác đau lòng đến chết. Nhưng cuối cùng vẫn là thời gian trôi, và ai cũng đều trưởng thành. Cuộc sống hậu đãi thêm những lần bước qua nỗi buồn như thế, để thay đổi và sống khác đi, chứ không phải cứ mãi nhỏ bé.
Để rồi, sau này có vô tình nhớ lại, cũng bất giác mỉm cười hoặc cảm thấy hạnh phúc, rằng đã từng yêu một người đến đau khổ, tổn thương, nhưng cũng đã từng được một người khác yêu thương vô điều kiện.
Chẳng cần phải nói lời tạm biệt, cũng không cần phải giơ tay chào. Cái gì đến, sẽ theo thời gian mà tìm đến, và những gì phải ra đi bất chợt một ngày nào đó cũng sẽ biến mất.
Còn lại chỉ là hồi ức, là kỷ niệm, là những gì đã qua…”
Nguồn: Kenh14.vn
Thời gian lặng yên, cuộc sống mỗi người đều không do chúng ta làm chủ, nhìn lại chuỗi ngày đã qua, trong cuộc đời này, những thứ chúng ta thực sự nắm bắt được là bao nhiêu? sức khoẻ? hạnh phúc? hay phú quý? Tin rằng không ai dám nói dễ dàng cả.
Sự phù phiếm thường khiến người ta không ngừng đuổi theo nó, vật chất lại càng làm con người dễ đánh mất bản thân, tâm vốn dĩ là bằng lòng với thực tại, nhưng phút chốc khao khát lại vượt qua sự yên định của cái bằng lòng với thực tại, cuộc sống mà chúng ta vĩnh viễn theo đuổi không biết điểm dừng lại khiến cho người cảm thấy quá đỗi bình thường, càng lúc càng không cách nào thoả mãn được.
Đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết thì tất cả mọi thứ đều chỉ là phù du, vinh hoa phú quý cũng theo người hoá thành hư vô, có chăng chỉ còn là một dúm đất vàng, còn gì đâu đáng tranh giành nữa. Sức khoẻ, hạnh phúc chỉ có thể giữ cho sinh mạng không rời xa mình.
Hóa kiếp phù du, bay trong hư vô - Thiên Cổ Nhu Tình